80s toys - Atari. I still have

Ánh trăng nói đã lãng quên - Độc Mộc Châu


Ánh trăng nói đã lãng quên của tác giả Độc Mộc Châu là câu chuyện về tình yêu, cuộc sống của những con người trẻ tuổi. Dường như diễn biến trong truyện được tạo nên từ hàng loạt các cuộc gặp gỡ bất ngờ như có sự sắp đặt của duyên số và những cuộc tranh luận, những mâu thuẫn nảy sinh, những va chạm đời thường... Tất cả như góp phần tạo nên một bức tranh cuộc sống đa sắc, đa diện và nhiều cung bậc cảm xúc.

Truyện được kể bởi Tống Sơ Vi – một cô gái ở ngưỡng cửa đại học bình thường, cá tính có phần mạnh mẽ, xốc nổi, ngang bướng. Tình yêu của cô với chàng thiếu gia đẹp trai, giàu có, chính trực Cố Từ Viễn luôn là sự ngưỡng mộ lẫn ganh tị của các bạn học. Dù tình yêu của hai người phải chinh qua tất cả những cảm xúc ngọt ngào lẫn đắng cay nhưng mỗi người tự thấy mình cần có đối phương trong cuộc đời phía trước.

Cuộc gặp gỡ của Sơ Vi với Lâm Mộ Sắc – một cô gái nóng bỏng, hấp dẫn nhưng phát ngôn có phần lỗ mãng và là một mối đe dọa trong quan hệ của cô với Từ Viễn. Hay cuộc đụng độ giữa Sơ Vi với Viên Tổ Vực – kẻ luôn đối đầu với Sơ Vi trong mỗi lần gặp mặt nhưng chính anh chàng lại giúp Sơ Vi nhận ra nhiều điều trong mối quan hệ của mình với Từ Viễn.

Tình bạn giữa Sơ Vi với Quân Lương, cùng mối quan hệ rắc rối giữa Quân Lương – Đỗ Tầm – Trần Chỉ Tình cũng là một nút thắt trong cuộc sống của cô. Hay như người chị tốt Thẩm Ngôn – một người phụ nữ trưởng thành, "siêu phàm thoát tục" cùng người yêu tuyệt vời Lê Lãng. Tất cả các mối quan hệ đó đã khiến câu chuyện trở nên thú vị và lôi cuốn đặc biệt.

Mỗi nhân vật tình cờ bước vào cuộc sống của nhau rồi dần dà trở thành một phần không thể thiếu, giúp cuộc sống của nhau thêm ý nghĩa, màu sắc. Cuối cùng, những mối quan hệ phức tạp ấy sẽ đi đâu về đâu? Hạnh phúc có đến tìm mỗi người hay lại chỉ là thứ để lãng quên như một ánh trăng mờ ảo đêm lạnh?

[Tải ảnh]

Lời tựa:


Nếu bạn là tín đồ của tình yêu, xin đừng đọc cuốn sách này.

Mặt trăng là vệ tinh tự nhiên duy nhất của trái đất. Hàng trăm triệu năm nay, nó không ngừng quay quanh trái đất.

Nếu có sự lựa chọn chưa chắc nó đã đồng ý chuyển động một cách cô đơn quanh trái đất hết năm này sang năm khác. Nhưng đó là số mệnh của mặt trăng.

Tình yêu cũng vậy, nó cũng có số mệnh, bất chấp bạn có cam tâm hay không, có muốn hay không.

Giống như tôi gặp Cố Từ Viễn, Quân Lương gặp Đỗ Tầm, Thẩm Ngôn gặp Lê Lãng.

Hay nói cách khác giống như Lâm Mộ Sắc gặp Cố Từ Viễn, Trần Chỉ Tình gặp Đỗ Tầm, Viên Tổ Vực gặp tôi.

Những cuộc gặp gỡ này đều không do chúng tôi quyết định.

Quân Lương, những thứ mà chúng ta đã từng tin tưởng, đã từng tưởng rằng đáng dùng cả sinh mệnh để theo đuổi và bảo vệ. Thì ra đều chỉ là ảo ảnh.

Chúng ta trái ngược nhau, kiên định với niềm tin khác nhau nhưng cuối cùng lại nhận được cùng một kết quả.

Rất nhiều năm sau tôi vẫn không thể hiểu được rốt cuộc đó là do vận mệnh quá tàn nhẫn hay là sự nhân từ mà vận mệnh đã ban phát.


Lời nói đầu:


Ánh nắng mặt trời rực rỡ lọt qua tán lá ngô đồng, để lại những vệt loang lổ trên mặt đất. Vẫn là tiếng ve ấy, nhạc nền của mùa hè nóng rực không bao giờ thay đổi.

Tôi búi tóc thành hình búp sen, mặc chiếc áo phông dài màu trắng, đeo chiếc túi màu đỏ, lặng lẽ đi giữa dòng người ồn ã.

Trong không khí có mùi hương quen thuộc, là ngọc lan hay hoa nhài đây? Tôi không thể phân biệt được. Nhưng mùi hương này rất quen thuộc, giống như hồi còn nhỏ đi qua hàng cháo của bà lão bán ở đầu đường. Không phải ngày nào cũng mua nhưng hằng ngày khi đi qua đó, trong lòng lại dấy lên một nỗi xúc động mơ hồ.

Bởi đó là mùi khói trần gian.

Màn hình ngoại cỡ đặt giữa quảng trường đang phát thông tin khai mạc World Cup Nam Phi. Tôi ngẩng đầu, ngây người nhìn. Cho dù là người ở trên màn hình hay người ngoài màn hình đều mang những khuôn mặt rạng ngời.

Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, một cụm từ đơn giản nhưng lại khiến người ta thương cảm.

Thời gian bốn năm giống như những hạt cát lọt qua kẽ tay, cho dù cố gắng để nắm chặt nó như thế nào cũng vô ích.

Tôi nghe thấy giọng nói của chàng trai bên cạnh mình, cảm nhận được vẻ phấn khích không thể kìm nén:

- Nếu lời tiên đoán năm 2012 thế giới sẽ bị hủy diệt, vậy thì đây là kỳ World Cup cuối cùng rồi. Cho dù không ăn không ngủ anh cũng không thể bỏ một trận nào được.

Tôi ngoảnh đầu nhìn. Một anh chàng mặt mũi khôi ngô, tuấn tú đang nắm tay một cô gái trẻ. Cô gái kẻ lông mày đậm, đánh mắt lòe loẹt, tóc nhuộm vàng, đi tất da chân màu đen và giầy gót rất cao.

Rõ ràng là cách trang điểm phản cảm nhưng nụ cười của cô gái ấy lại chứa vẻ chân thành, vì thế không đáng ghét chút nào.

Cô ấy nói rất to:


Bình luận nhanh


Ánh trăng nói đã lãng quên - Độc Mộc Châu