Giang Nhân Đình gật đầu. Cô ngước mắt lên, nhìn thấy trên trán anh có mấy sợi tóc đang bay. Trong lòng cô có chút không đành, lần này anh đi chắc chắn sẽ rất lâu nữa mới được gặp mặt.
Giang Nhân Đình trong lòng có đôi chút phiền muộn: "Anh Tu Lăng. Dẫn em đi ra ngoài ngắm sao được không?"
Mạc Tu Lăng vuốt tóc cô: "Được chứ, tiểu nha đầu"
Giang Nhân Đình rất thích anh gọi mình như vậy, trong giọng nói có một chút nhẹ nhàng và yêu thương.
Mạc Tu Lăng dắt cô tới ngồi trong cái chòi nhỏ của tiểu khu. Cô nhìn bầu trời đầy sao,rồi lại nhìn anh: "Ở nước ngoài sao có sáng thế này không?"
Mạc Tu Lăng cảm thấy có chút buồn cười: "Đương nhiên! Chúng ta đang sống chung dưới một bầu trời mà."
"Vậy những lúc em nhớ anh, em ngắm sao anh cũng sẽ nhìn lên mà cảm nhận được phải không?"
Mạc Tu Lăng muốn nói là anh không nhìn thấy gì, bởi vì khi ở đây là ban ngày thì ở chỗ anh lại là ban đêm.
Nhưng anh vẫn gật đầu: "Anh sẽ cảm nhận được."
"Thành tích lần này lại không như mong muốn!" Cô thở dài.
"Không sao, học tập cũng không phải là con đường duy nhất."
"Thế nhưng mà chị hai luôn đạt được thành tích tốt nhất." (thấy chưa, vẫn lun ghen tỵ ngầm mà >_<)
"Em phải hiểu trên thế giới này không phải là không có người khao khát tài năng thiên phú của người khác. Nhưng không được vì thế mà quên mất vị trí của bản thân. Em chỉ là chưa tìm được chỗ đứng của mình, một ngày nào đó em cũng sẽ nhận ra mình thật giỏi."
"Em cũng rất giỏi."
"Đúng vậy. Tuy rằng thành tích của Đình Đình không phải tốt nhất, nhưng cũng không hề kém cỏi. Hơn nữa Đình Đình rất cố gắng, thái độ của em đã thể hiện rõ điều đó. Chỉ cần em như vậy ở đâu cũng có người yêu quý."
Giang Nhân Đình nhanh chóng gật đầu: "May mắn là anh Tu Lăng không chê em ngốc."
Mạc Tu Lăng lắc đầu: "Đó là bởi vì Đình Đình vốn không ngốc."
Từ ngày đi du lịch về, Mạc Tu Lăng đã lâu cũng chưa chưa gặp Giang Nhân Ly, lúc này mới nhớ tới: "Chị hai của em vẫn khỏe chứ?"
Giang Nhân Đình gật đầu: "Chị ấy qua bên kia rồi."
Câu này có chút khó hiểu.Giang Nhân Đình nói "Bên kia" là muốn nói đến nhà của Uông Tố Thu. Giang Nhân Ly qua đó mấy ngày, tuy rằng Uông Tố Thu sinh bệnh nặng nhưng cô vẫn còn hai người cậu và hai người anh họ ở đó.
Mạc Tu Lăng gật gật đầu. Không hỏi gì thêm.
Kỳ thật, ngày đó sau khi Giang Nhân Ly về tới biệt thự Giang gia, chẳng ai biết đã xảy ra chuyện gì. Giang Nhân Đình và Mạc Tu Lăng có mối quan hệ rất tốt, tất cả mọi người đều biết điều đó. Tuy nhiên Giang Nhân Ly và Mạc Tu Lăng bình thường không thân nhau cho lắm, ít nhất cũng sẽ không giống như bây giờ. Giang Nhân Ly không phải coi Mạc Tu Lăng là thù địch, nhưng tuyệt đối không có bất kỳ chút cảm động nào. Dường như chỉ cần có thể cho qua là sẽ cật lực cho qua.
Người lớn trong nhà nói Giang Nhân Ly là đứa trẻ khó gần.
Cuộc sống cứ thế vẫn tiếp tục, Giang Nhân Đình mỗi ngày đi cùng Mạc Tu Lăng, còn Giang Nhân Ly lại càng ngày càng thích vẽ tranh. Giang Thánh Minh cho cô đến phụ đạo tại một học viện nghệ thuật nổi tiếng, ngày nào cô cũng đi học rất đều đặn.
Giang Nhân Ly và Mạc Tu Lăng xa nhau cùng không có ảnh hưởng gì, nhưng Giang Nhân Đình thì trên mặt hoàn toàn mất đi nét vui vẻ.
Ngày Mạc Tu Lăng xuất ngoại, Giang Nhân Đình khóc lớn. Mạc Tu Lăng ôm cô dỗ dành: "Đừng khóc, không phải là anh không trở về."
"Anh Tu Lăng, anh nhất định phải trở về."
"Được." Giọng nói chứa đầy sự hứa hẹn.
Giang Thánh Minh cùng Bạch Thanh Hà cũng đi tiễn Mạc Tu Lăng, tất cả bọn họ đều cảm thấy xúc động. Mạc Tu Lăng và Giang Nhân Ly có lẽ thật sự là chữ bát (八) không hợp. Ngay cả lúc Mạc Tu Lăng rời đi cô cũng không đi tiễn mà ở nhà ngủ. Hai chị em này tính cách thật khác nhau đến không tưởng tượng được.
***
Giang Nhân Ly đợi ở nhà, cô bắt đầu cầm bút vẽ. Trên trang giấy dần hiện lên một cảnh hoàng hôn. Cô đưa bút vẽ rất nhanh, sau đó tô màu. Một bức tranh nhanh chóng được hoàn thành, cô nhìn tác phẩm của mình, khẽ mỉm cười. Góc dưới bên trái, cô viết lên một câu: Tuổi trẻ nồng nhiệt, thời gian phai mờ
Chương 15 - Mỗi người một phương hướng
Bốn năm sau, Mạc Tu Lăng đã chín chắn hơn nhiều. Cái ngây ngô thời niên thiếu trong anh đã không còn nữa. Anh giờ đã hơn hai hai tuổi, Giang Thánh Minh và Hoàng Tư Liên muốn anh trở về cùng chúc mừng. Anh chẳng bao giờ nghĩ tới, lúc trở về, cuộc đời của anh sẽ có chuyển biến lớn.
Giang Thánh Minh và Hoàng Tư Liên vẫn chưa tới đón, nhưng khi anh vừa xuống máy bay đã trông thấy bóng dáng quen thuộc kia.