Hình Khải thấy vậy hít một hơi thật sâu, rồi vội vàng chạy tới đỡ Hình Dục dậy.
Hình Dục không nói gì, chỉ xoa xoa lưng, sau đó đứng dậy đi về phía giường.
“Này!” Trong giọng nói vừa có sự ngượng ngùng lại vừa có ý tức giận. Anh đuổi theo cô, cơn giận trong lòng sớm đã bị sự lỗ mãng của chính bản thân dập tắt.
Hình Dục nhìn anh cười: “Không sao, thật đấy, anh đi ngủ đi.”
Mặc dù trong lòng vẫn thấy ngượng nhưng Hình Khải không từ bỏ câu hỏi vừa rồi của mình: “Này, đừng nói lảng sang chuyện khác, vừa rồi em đi đâu?”
“Đầu tiên là đến thư viện, thư viện đóng cửa, em ra chợ đêm, ăn xong, em đi xem một bộ phim.” Vẻ mặt Hình Dục mệt mỏi, cô từ từ khép mắt lại.
“Ồ, vậy sao?” Giọng anh rõ ràng là không tin: “Tôi cảnh cáo em, em là người vợ mà bố tìm về cho tôi, em phải biết bổn phận của mình, bên ngoài bao nhiêu người nhìn vào…”
“Đúng, là bố đã cho em một gia đình. Có điều, em cũng là người, cũng có áp lực, một người thay bạn gái nhanh hơn thay áo như anh có tư cách để nói với em những lời đó không?” Hình Dục đột nhiên cũng cao giọng, ngắt lời Hình Khải.
Lần đầu tiên, Hình Dục nói ra những suy nghĩ trong lòng, mà lại là những lời chỉ trích anh, Hình Khải biết, đây gọi là một câu đánh thức người trong mộng.
Từ năm mười lăm tuổi khi Hình Dục bước chân vào nhà họ Hình, cô chỉ nhìn thấy cảnh anh thay bạn gái liên tục, giờ nếu nói anh muốn dừng chân, không chỉ Hình Dục không tin mà chính bản thân anh cũng thấy kinh ngạc.
Hình Dục nhìn Hình Khải nói: “Hình Khải, em muốn cuộc sống của mình giống như những người bình thường khác, nhưng lại sống trong một gia đình bị mọi người quá chú ý, em thường xuyên cảm thấy áp lực rất lớn…”
“Áp lực? Ai tạo áp lực cho em?”
“Những người xung quanh, bọn họ theo dõi cuộc sống của em, hàng ngày tính toán lộ trình em đi về, nếu em về muộn mà không báo cáo, mấy anh lính sẽ lập tức xuất hiện ở cổng trường. Đồ em mua từ ngoài mang về sẽ bị hệ thống kiểm tra, đến băng vệ sinh cũng bị kiểm tra. Em giặt quần áo lót họ cũng “nhiệt tình” giúp đỡ, em…”
“Đừng nói nữa!” Hình Khải ngắt lời cô. Hình Khải vẫn luôn nghĩ chỉ có một mình anh là cảm thấy sự áp lực kỳ lạ đó, thì ra Hình Dục cũng không chịu được. Nhưng, thân là con trai con gái của một cán bộ cao cấp, đây là cách sống mà họ không thể thay đổi được. Nếu như muốn thoát khỏi cuộc sống hiện tại, chỉ còn cách lựa chọn từ bỏ quan hệ hoặc là chết..
Từ giây phút mà Hình Dục bước chân vào nhà họ Hình, mặc dù những người khác không có quyền hỏi về thân phận của cô, nhưng trong mắt người khác, cô mặc nhiên được coi là con dâu của thượng tướng lục quân Hình Phục Quốc. Vì vậy, thuộc hạ các cấp đương nhiên có trách nhiệm quan tâm chăm sóc tới nhất cử nhất động của cô. Họ quan tâm không chỉ tới sự an toàn của bản thân cô, mà còn cả những vấn đề trong cuộc sống riêng của cô nữa. Nói thẳng ra, cô căn bản không có cơ hội “hồng hạnh vượt tường”. Đồng thời, Hình Phục Quốc lại giao nhiệm vụ chăm sóc Hình Khải cho Hình Dục. Hình Dục làm thay chức trách của những binh sỹ cấp dưới, cô tuyệt đối không theo sát Hình Khải từng giây từng phút để tiến hành giáo dục về mặt tư tưởng, ngược lại cô còn trở thành túi trút giận, tiểu bảo mẫu của Hình Khải. Vì vậy, trong cuộc sống, Hình Khải đương nhiên có được nhiều tự do hơn.
Nghĩ đến đây, Hình Khải cụp mắt xuống vì cảm giác ăn năn hối hận, anh chỉ luôn nghĩ đến mình, chưa bao giờ nghĩ cô lại sống mệt mỏi đến thế.
“Giờ anh trở về rồi, bọn họ sẽ “yên tâm” hơn về em…” Hình Dục nhếch mép nói, quay người lại, rõ ràng cảm nhận được sự ăn năn của anh, ngay sau đó cười nói tiếp: “Anh đừng hiểu lầm, em không có ý định oán trách ai hết. Ngược lại, em còn phải cảm ơn tất cả những thứ mà nhà họ Hình đã cho em, bố anh đồng ý nhận nuôi em, cho em một cuộc sống không phải lo tới cơm ăn áo mặc, lại còn tạo cho em một môi trường học tập tốt nhất, giúp em có thể thi đỗ vào trường đại học mơ ước. Chỉ là lúc này tâm trạng của em không tốt lắm, em muốn giải tỏa mà thôi.”
Hình Khải thật sự không biết nên nói gì với cô, nếu anh có khả năng thay đổi cuộc sống hiện tại, anh đã không phải khổ sở thế này. Đương nhiên, anh cũng có thể thay đổi, nhưng cần có thời gian để tích lũy vốn liếng cho một gia đình độc lập, từng bước từng bước, bước ra khỏi vòng hào quang dành cho đám con cháu của cán bộ cao cấp nhà họ Hình.
“Haizz, em nói đúng.” Hình Khải thừa nhận những gì cô nói đều đúng, anh không phải người đàn ông né tránh trách nhiệm: “Khi nào mệt có thể nói với anh, anh sẽ có trách nhiệm đưa em ra ngoài chơi, dù không thể tránh cả đời nhưng cũng có thể tránh được một giờ, thực ra em có thể dựa vào anh.”
“Em có thể tin anh không?” Hình Dục chầm chậm ngẩng đầu lên.