Nghĩ đến đây, Hình Khải giơ chân đá đôi giày trắng ra cửa, ném vào xe rác cùng với túi rác.
Xe rác đi chưa được bao xa thì Hình Dục tay cầm túi kem quay lại. Vừa vào cửa cô đã chạy vội vào bếp, sợ kem tan hết.
Cất kem xong, Hình Dục lại bắt đầu rửa bát, sau khi đứng ở bếp hơn nửa tiếng đồng hồ, cô mới lấy một chiếc kem đi ra phòng khách.
“Tiểu Dục, ra lấy thư chuyển phát nhanh.” Anh lính cần vụ đứng ngoài cửa gọi.
Hình Dục đáp một tiếng, khi cô mở cửa ra cũng là lúc phát hiện đôi giày trắng đã biến mất.
“Bing bang” một tiếng, Hình Dục đẩy bật cửa phòng Hình Khải.
Hình Khải giật thót mình, không kịp giấu quyển sách trên tay.
“Cô bị điên à?” Anh tức tối bật người ngồi dậy.
“Đôi giày thể thao của em đâu?” Vẻ mặt Hình Dục vẫn bình tĩnh, nhưng giọng nói run run.
Hình Khải thấy khóe mắt cô hơi đỏ, lòng thoáng lo lắng, lại nằm xuống gối tiếp tục xem tạp chí.
Hình Dục đi hai ba bước tới trước mặt anh, giật tờ tạp chí trên tay anh ném xuống nền, nắm đấm của Hình Khải vừa vung lên thì phát hiện mặt Hình Dục giàn giụa nước mắt.
Nắm đấm của Hình Khải lơ lửng giữa không trung, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khóc, mà lại khóc vì một đôi giày rách nát.
Hình Dục lấy tay quệt nước mắt, đẩy tay Hình Khải ra, chất vấn: “Đôi giày đâu? Đôi giày màu trắng của em đâu?”
Hình Khải không chịu nổi thái độ áp chế người khác đó, đập vào cánh tay cô một cái, hét lên: “Vứt rồi, vứt rồi! Đôi giày rách mà cứ làm như bảo bối không bằng. Tôi vứt rồi thì làm sao?”
“Vứt ở đâu, vứt ở đâu, anh mau nói anh vứt ở đâu?” Hình Dục nắm chặt cổ áo, cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, giọng càng lúc càng run hơn.
Hình Khải còn chưa kịp trả lời thì từ không trung vang tiếng sấm rền, ngay sau đó, cơn mưa xối xả trút xuống.
Hình Khải thản nhiên nằm xuống, chế nhạo nói: “Trời đang mưa, giày đang bị bán phế liệu… ha ha!”
Hình Dục nghe xong, vội vã quay người chạy ra khỏi cửa.
Hình Khải lại ra ngoài ban công ngó xuống xem kịch vui, chỉ thấy Hình Dục đội mưa, lúc thì ngồi xổm trong vườn lật tìm trong thùng giấy, lúc thì lại kéo xem dưới đế chậu hoa. Những hạt mưa lớn như xuyên thấu vào cơ thể cô, còn cô chạy khắp nơi như một kẻ điên.
Hình Khải chưa bao giờ thấy cô có tâm trạng kích động như thế, cô đã mất đi vẻ bình thản thường ngày, chỉ còn là một cô bé mười lăm, mười sáu tuổi, bị mất thứ đồ mà mình yêu quý nhất, tiếng khóc thảm thiết đó khiến trái tim Hình Khải nhức nhối, dần dần, nụ cười trên môi anh tắt lịm.
Anh chạy xuống tầng, túm lấy chiếc ô để cạnh cửa, nhưng càng cuống thì càng không thể bật được ô ra. Hình Khải vừa nghiến răng vừa giậm chân, đội mưa chạy đến bên cạnh Hình Dục, cầm cổ tay cô kéo kéo, Hình Dục ngồi bệt xuống sân cỏ đầy bùn nước, ngẩn ngơ bất động.
Hình Khải lau nước mưa trên mặt, sững lại một giây, anh hoàn toàn không có ý định ép Hình Dục phát điên, nhưng cô lúc này, cũng sắp phát điên rồi.
“Cô vào nhà trước đi, tôi đi tìm.” Anh vừa khom người định đỡ cô dậy, Hình Dục lại vừa đá vừa giằng ra.
“Anh cứ nói anh vứt ở đâu, em tự đi tìm.” Hình Dục cứ nghĩ đến cảnh đôi giày trắng đang nằm ở một xó xỉnh bẩn thỉu nào đó, là lại muốn bùng nổ.
Hình Khải thấy cô đã ra nông nỗi này rồi, sao anh dám khai thật, anh dìu cô vào ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, không đợi cô đứng bật dậy, anh vội vã chạy ra ngoài, khóa trái cửa.
Hình Dục đập cửa liên hồi, không ngừng gào thét đòi Hình Khải thả mình ra. Hình Khải đá chân vào cánh cửa, gầm lên: “Tôi đã nói sẽ tìm về cho cô là tìm về cho cô. Mẹ kiếp, để tôi yên một lát đi.”
Nói xong, anh lao vào làn mưa xối xả đi thẳng đến phòng cần vụ.
Phòng cần vụ nói với anh rằng, vì trời nóng nên rác thu về đều đã được đưa ra bãi rác cả rồi.
Hình Khải khóc thầm, sau khi hỏi rõ là bãi rác nào, nhảy lên chiếc xe đạp ngoài phòng cần vụ, đạp như bay tới nơi cần đến.
Nhưng đến bãi rác rồi, nhìn đống rác cao ngất tới tận chân trời, anh mới hiểu thế nào là “mò kim đáy bể”.
Anh lau mặt, chặn một ông già đầu đội mũ lại, hỏi: “Ông ơi, rác của khu nhà ở cán bộ cấp cao đổ ở đâu ạ?”.
Ông lão khó chịu nói: “Đã ra đến bãi rác rồi còn phân cao cấp với không cao cấp gì chứ, tất cả đều là rác. Sao? Cậu định lật tìm văn kiện cơ mật nào nữa? Ha ha ha…”
Hình Khải lại hỏi: “Vậy ông cho cháu biết, trong vòng một giờ vừa rồi rác đổ ở đâu?”
Ông lão quét mắt một lượt rồi chỉ ra đống rác gần rìa phía đông, Hình Khải cảm ơn, quay người chạy đi, mưa càng lúc càng lớn, anh càng không thể lý giải được việc ngu ngốc mà mình đang làm, chỉ vì vài giọt nước mắt của nha đầu đó, anh sao lại đội mưa đi bới rác chứ?