Naôê thường thích uống whisky mà không nhắm. Ông chỉ cần mấy hạt dẻ muối, và nếu không có thì chỉ uống nước xen vào. Ông vẫn thường uống rượu kiểu đó trong những tối ngồi một mình trong căn nhà vắng vẻ của ông.
- Bác sĩ không thích ăn cá à?
- Sao lại không? Rất thích!
- Hình như bác sĩ sinh trưởng ở đảo Hôkkaiđô thì phải?
- Vâng, ở Sappôrô.
- Hôkkaiđô nhiều cá lắm.
- Đúng thế. Nói chung tôi thích cá ở các vĩ tuyết bắc hơn. Có lẽ vì đã quen từ bé. Tôi có cảm giác là cá vùng bắc ngon hơn và tươi được lâu hơn.
Naôê dùng đữa gắp một miếng cá thu.
- Bác sĩ có con người nhà ở Sappôrô không?
- Còn mẹ tôi.
- Bà cụ ở một mình ư?
- Còn có em trai tôi và chị tôi, tuy chị ấy đã có chồng.
- Còn bác sĩ cũng nên lấy vợ đi thôi.
Naôê im lặng uống nốt cốc whisky. Ông uống từng ngụm lớn, nhưng rất chậm, cố kéo dài cảm giác khoái lạc. Cái cảm giác như có một hòn lửa từ từ chảy xuống trong họng bây giờ đã bớt rõ rệt đi một chút.
- Tôi cứ nghĩ không biết có nên làm mối cho bác sĩ không...
Bàn tay Naôê đang cầm cốc nhưng hẳn lại.
- Bác sĩ không muốn à? Một người đàn ông dễ mến như vậy mà cứ phải một thân một mình? Thật đáng tiếc. Tôi có biết một người con gái tuyệt vời. Có lẽ để bác sĩ gặp cô ta chăng?
- Thôi.
Câu trả lời của Naôê nghe khá thô lỗ.
- Đáng tiếc... - Ritsukô thất vọng thở dài. - Được gặp bác sĩ chắc cô ấy cũng sẽ rất mừng.
Naôê vẫn một mực lặng thinh.
- Cô ấy tốt nghiệp trường đại học K., khoa văn học Anh. Năm nay hai mươi sáu tuổi. Cố nhiên cái tuổi ấy... Nhưng mà xinh đẹp lắm. Trông cứ trẻ măng. Cha cô ấy làm kiểm tra viên ở ngân hành T. Cô ta là con gái duy nhất trong nhà, được bố mẹ cưng chiều hết mức. Khi họ phái ông bố đi làm việc ở chi nhán Luân Đôn của nhà ngân hàn, bà mẹ ở nhà, còn cô ta đi theo bố sang Anh, cho nên mới chưa có nơi có chốn. - Vì hơi bia, mắt Ritsukô sáng long lanh. - Ở nước ngoài mà cô ấy chẳng kiêu chút nào. Khiêm nhường, tế nhị... Thật đáng yêu hết chỗ nói. Tôi có quen với cô ấy: cô ấy thỉnh thoảng vẫn ghé với con Mikikô ở nhà.
Gương mặt Naôê vẫn im lìm như một cái mặt nạ, không hể hiểu được ông ta có nghe thấy hay không.
- Hai vợ chồng chúng tôi mấy hôm trước có bàn về việc này. Chúng tôi đều thấy nếu hai người mà lấy nhau thì rất hợp.
Ritsukô ngước mắt lên nhìn Naôê có ý dò hỏi.
- Ông thử xem qua ảnh cô ta nhé.
- Thôi.
- Thử xem qua một chút thôi mà!
Bà đứng dậy rút ngăn kéo bàn lấy ra một cái phong bì giấy trắng.
- Cô ta đây này.
Ritsukô đưa cho Naôê một tập ảnh. Mấy bức ảnh dường như được rửa riêng cho những chàng trai đang đi kiếm vợ: một bức chụp cô thiếu nữ mặc kimônô, một bức khác - cũng cô ta nhưng mặc âu phục.
Cô thiếu nữ mặc kimônô đứng giữa một phong cảnh rất ăn ý với trang phục. Cô thiếu nữ mặc áo đầm thì ngồi thoải mái trên một bãi cỏ. Cả hai bức đều là ảnh màu. Ritsukô không hề nói ngoa: cô ta quả thật xinh đẹp và trang nhã.
- Ông thấy thế nào?
Naôê trả tập ảnh cho Ritsukô
- Không thích à?
- Không phải thế. Chẳng qua tôi không cần.
- Nhưng theo tôi thì cô gái thật tuyệt vời!
Chương 6:
Kể từ khi làm "phẫu thuật" cho cụ Isikura cho đến nay đã được ba ngày đêm. Suốt thời gian này ông cụ phải nằm ngửa, nhưng bây giờ người ta đã cho phép cụ nhổm dậy ngồi trên giường. Lẽ tự nhiên là một sự hồi phục nhanh chóng như vậy không làm cho ai ngạc nhiên.
Sáng hôm ấy, khi Naoêê đã mặc blouse trắng và xuất hiện ở phòng y tá, Nôrikô bước tới gặp ông.
- Chào bác sĩ, - cô chào Naôê một cách lãnh đạm. Sau những cuộc ái ân nồng cháy đêm nào, Nôrikô khi vào bệnh viện lại nói chuyện với Naôê như thể hai người chỉ quen sơ nhau.
- Cụ Isikura rất mong bác sĩ đến.
- Thế sao, Kôbasi chưa ghé thăm ông cụ à?
- Chưa.
Nôrikô, với một cử chỉ thuần túy sự vu đẩy về phía Naôê tập bệnh án của Isikura. Nhiệt độ: 37, 1, mạch: 70. Mọi thứ đều gần như bình thường.
- Bác sĩ Kôbasi có nói rằng kể từ nay ông từ chối việc theo dõi bệnh tình cụ Isikura. Kôbasi nói rằng ông đã báo điều này cho tiên sinh biết.
- Cho tôi?
- Bây giờ đặt bình tiếp huyết thanh cho cụ Isikura phải không ạ?
- Có lẽ Kôbasi sẽ chịu khó thêm một ngày nữa chăng?
- Bác sĩ Kôbasi hiện đang đi thăm các bệnh nhân.
- Ra thế...
Gạt tập bệnh án sang một bên, Naôê đưa mắt nhìn quanh. Trong đám nữ y tá đang vội vàng qua lại không thấy có Akikô Takaghi.
- Xin bác sĩ nhanh cho.
Nôrikô tay cầm ống nghe đứng đợi ở cửa. Naôê đứng dậy và đi ra hành lang.
- Chẳng lẽ bác sĩ Kôbasi không nói gì với tiên sinh sao?
- Tôi chưa nghe ông ta nói gì cả.
Nôrikô đi trước Naôê một chút. Có thể thấy rằng cô đang có chuyện gì bực tức lắm. Đi dọc hành lang bên phải khoảng ba mươi thước, họ đến gần cầu thang gác. Và đến đây Nôrikô không chịu được nữa: