- Chào bác sĩ, - Nôrikô vừa nói vừa đi vào phòng. Naôê đã nói chuyện điện thoại xong và đang ngồi im, hai mắt nhắm nghiền.
- Anh ốm à ?
- Không...
Nôrikô gặp Naôê gần đây nhất là ba ngày trước, ở nhà ông.
- Có thể mời các bệnh nhân vào chưa ạ ?
Naôê nhìn Akikô đang đứng bên cạnh, rồi nói :
- Cô đã chuẩn bị dụng cụ chưa ?
- Rồi ạ. Chỉ còn phải tiệt khuẩn nữa thôi. Em đã giao ban rồi. Em có thể về được không ạ ?
- Cô về đi.
Naôê trở về bàn, cầm lấy tập bệnh án nằm ở trên cùng rồi bảo Nôrikô :
- Mời vào đi !
Sáng hôm ấy Naôê tiếp khoảng mười lăm bệnh nhân và kết thúc buổi khám muộn hơn thường lệ. Mặc dầu Naôê làm việc rất nhanh, bệnh nhân cuối cùng ra về vào khoảng mười hai giờ rưỡi.
Kôbasi kết thúc sớm hơn và đã lên phòng điều hành.
Khi cánh cửa đã khép lại sau lưng bệnh nhân cuối cùng, Noâê kiệt sức ngả người ra lưng ghế.
- Đưa tôi một cái khăn ướp lạnh !
Nôrikô lấy khăn ướt lau mặt cho Naôê. Các cô y tá khách, chắc không muốn làm phiền hai người, đã bỏ đi sang phòng ăn.
- Anh làm sao thế ?
- Không có gì đặc biệt.
- Anh lại uống rượu đấy à ?
Naôê không đáp, ngồi thẳng lên một chút và buông một tiếng thở dài nặng nhọc.
- Anh cần nằm một chút.
- Ừ...
- Ở phòng điều hành bây giờ có ai không ?
Naôê im lặng.
- Có lẽ ta tìm một phòng bệnh nhân bỏ không nhé ?
- Tôi sẽ lên phòng sáu trăm lẻ một.
- Sáu trăm lẻ một ư ? - Nôrikô ngạc nhiên hỏi lại.
- Ừ, hiện nay nó đang bỏ trống.
- Anh không đợi một chút, để em trải giường đã !
- Không cần, nằm ở đi-văng cũng được.
- Không được ! Một nhoáng là xong ngay mà !
Phòng 601 ở tần sân, có một phòng ngoài, một phòng cho người nuôi bệnh nhân, một phòng cho bệnh nhân, một phòng tắm, một phòng toa-lét, có cả máy thu hình - Nói tóm lại là một phòng thượng hạng. Ở tầng sáu có cả thẩy ba phòng như vậy. Hiện thời có hai phòng là 602 và 603 đang có người nằm: Một ông giám đốc của một hãng buôn lớn và một nhà hoạt động văn hóa có tên tuổi.
Naôê cởi blouse, nằm lên chiếc giường vừa mới dọn và nhắm mắt lại. Các cửa sổ đều mở ra sang, và trong căn phòng im lặng khác thường : Chỉ thỉnh thoảng mới có tiếng còi xe hơi từ đâu xa lắm vẳng lại. Thậm chí nằm ở đây khó có thể tin rằng đây gần như là trung tâm của thành phố.
Ánh sáng nhợt nhạt của ngày thu len qua mấy bức màn xanh, và trong cái ánh sáng lạnh mờ mờ ấy gương mặt Naôê trông tối tăm, như không còn sứ sống.
- Chướm nước lạnh lên trán cho anh nhé.
- Không. Không cần.
- Có lẽ anh ăn chút gì nhé ?
- Có nước quả gì không ?
- Để em xem.
- Nhưng phải lạnh một chút.
Ra đến gần cửa, Norikô dừng lại một chút trước tấm gương cài lại áo blouse trên ngực và chạy đi. Khi cô quay lại, Noâê đang nằm nghiêng, ngoảnh về phía tối.
- Có rồi đây !...
- Cám ơn.
Naôê hơi nhấc đầu lên, uống cạn cốc một hơi.
- Tối quá !
- Uống nữa nhé ?
Dưới chân Nôrikô còn để một chai nước quả nữa.
- Đủ rồi. Bây giờ là mấy giờ ?
- Một giờ kém mười.
- Thế rồi cơ à ?...
Naôê nhìn trâng trân lên bức tường trắng. Những nét mặt của ông sắc nhọn lên, trong bóng tối mờ mờ đôi má trông càng hốc hác.
- Anh đã đỡ mệt được chút nào chưa ?
- Hình như chẳng đỡ mấy.
- Sao lại có thể uống rượu nhiều như thế ?
- Tôi không uống rượu.
- Vậy thì anh làm sao thế ?
- Không quan trọng.
Naôê lại nhắm mắt. Nôrikô kéo rèm kín lại, và trong phòng càng tối hơn ban nãy.
- Sáng nay ở bệnh viện loại cả lên.
- Việc gì thế ?
- Cả bà y tá trưởng lẫn bác sĩ Kôbasi đều không biết gì...
Naôê im lặng.
- Cô bệnh nhân của anh tên là gì ?
- Akikô Yamaguchi.
- Có phải người hôm trước ghé bệnh viện không ?
- Phải.
- Chính hôm ấy anh đã thỏa thuận với cô ta về phẫu thuật sắp tới phải không ?
- Một người bạn của tôi yêu cầu tôi làm. Người ấy quen với ông bầu của cô ta.
- Ông bầu à ?
- Ừ. Akikô Yamaguchi là tên thật của cô ta, còn tên sân khấu là Hanađzyô. Hanađzyô Đzyunkô.
- Cô ca sĩ ấy à ?
- Phải, chính cô ấy.
- Tức là cô ấy sẽ được nạo thai ở bệnh viện ta ?
- Đúng. Vã sẽ nằm ngay phòng này.
- Ở đây... - Nôrikô đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt. - Thế thì cô ấy sắp đến bây giờ ?
- Phải, đã thỏa thuận là sẽ làm ngay sau giờ nghỉ trưa, nhưng cô ta có gọi điện đến báo rằng cô ta sẽ đến trễ một chút.
- Cô ấy từ đâu đến đây ?
- Từ Phukuôki. Nhưng hình như nhỡ mất chuyến máy bay.
- Chắc vì ra sân bay trễ.
- Phải. Ông bầu của cô ta nói rằng tối hôm qua sau buổi biểu diễn ở trung tâm văn hóa, cô ta có buổi gặp gỡ với những người hâm mộ, và sáng nay cô ta phải đến cửa hàng đĩa hát cho công chúng xin chữ ký, rốt cục những chuyện ấy đã chiếm nhiều thì giờ hơn là cô dự tính.