Nôrikô không còn là một cô gái ngây thơ, thiếu kinh nghiệm. Ba năm trước đây, khi cô mới tốt nghiệp trường y tá, Nôrikô có quen với một thanh niên hơn cô năm tuổi. Anh ta làm tromg một hãng buôn, và hai người gặp nhau hoàn toàn do sự tình cờ: Nôrikô gặp anh ta vào một hôm anh đến khám bệnh.
Và vào một ngày đẹp trời anh ta đã dùng sức chiếm đoạt Nôrikô một cách thô bạo. Cuộc dan díu của họ kéo dài nữa năm, rồi sau đó anh ta được đổi đi Senđai, và những quan hệ giữa hai người bị đứt đoạn. Nói chung, ngay từ đầu đã có thể thấy rõ rằng đối với anh ta, đây chẳng qua là một trò giải trí, và Nôrikô thề với bản thân là từ nay đến chết sẽ không bao giờ dan díu gì với đàn ông nữa. Thế nhưng bây giờ cô không sao tưởng tượng là mình có thể thiếu Naôê được. Ngay cả sự chờ đợi khắc khoải những khi Naôê trễ hẹn - mà đối với Naôê thì đó là chuyện thường xuyên - cô cũng vui lòng chịu đựng.
Nôrikô nhìn đồng hồ. Đã sáu giờ ba mươi lăm. Quán cà phê dọ ở tần hầm, nên nhìn qua cửa sổ cô chỉ thấy những đôi chân bước trên vĩa hè. Những đôi giày cao gót... Những đôi guốc thuyền... Những đôi ủng cao... Thỉnh thoảng lại thấy lướt qua một cái gấu váy dài. Đôi khi có một đôi chân tự dưng đứng lại, rồi sau đó quay chiều và vội vã đi ngược trở lại.
Naôê xuất hiện ít phút sau khi có một chiếc váy dài kèm theo ba đôi giày đàn ông lướt qua cưa sổ. Vẫn như những lần trước, anh không hề nghĩ đến chuyện giải thích lý do chậm trễ, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bàn và phanh áo choàng ra.
- Anh vừa gặp bà y tá trưởng - Naôê thông báo.
- Đi một mình à?
- Đi với Kaôru Unô
- Ở đâu?
- Đằng kia, ở ngã tư.
- Họ không đến đây chứ? - Nôrikô lo sợ.
- Không đến đâu. Họ chuyển sang bên kia đường rồi. - Naôê hất hàm về một phía nào đấy bên cửa sổ.
- Em thấy hình như cô ta hơi nghi ngờ.
Naôê gọi người hầu bàn lấy cà phê.
- Đấy như hôm qua: Em vừa đi trực về thì có tiếng gõ cửa Sêkgiuchi. Bà ấy đến hỏi xem đêm qua có chuyện gì.
Naôê lặng lẽ lấy thuốc lá châm hút.
- Nhân thể bà ta cũng hỏi có phải anh uống rượu trong phiên trực không?
- Thế em trả lời ra sao?
- Em nói là em không biết rõ lắm, nhưng theo em thì không.
Naôê thở khói ra, môi chỉ nhích lên một chút trong một nụ cười khó nhận thấy.
- Sau đó bà ấy lại hỏi Kaôru, và hình như cô ta mắc bẫy bà phun ra hết.
- Thế đấy! - Naôê cười ngạo nghễ.
- Chẳng có gì để mà cười hết! Bà y tá trưởng đã mách hết với bà vợ bác sĩ trưởng. - Nôrikô giận dữ cau mày, nhưng trong giọng nói của cô chứa chan một âm hưởng âu yếm. - Bà ta mách cả chuyện anh với em nữa.
Nôrikô nhấn mạnh ba tiếng "anh với em" một cách đầy ý nghĩa.
- Chà chà!
Nôrikô bối rối.
- Thế bà ta mách những gì? - Naôê hỏi.
Một cô hầu bàn đến đặt một tách cà phê trước mặt anh.
- Đã tữ lâu em nghĩ không biết có nên dọn ra khỏi chung cư hay không, - Nôrikô cúi đầu nói rất khẽ.
- Dĩ nhiên ở đấy tiện mà rẻ, nhưng... quá nhiều những kẻ ác miệng. Em không chịu nổi nữa đâu.
Naôê im lặng ngồi nghe.
- Em sẽ thuê một căn phòng ở chỗ nào gần gần một chút...
- Bao giờ?
- Em cũng chưa biết. Em chưa nhất định.
- Khi nào em quyết định thì cho anh biết. Anh sẽ đưa tiền.
- Em kể chuyện này không phải vì mục đích ấy! - Nôrikô đỏ mặt và giận dỗi ngoảnh mặt đi.
- Ừ thì thôi, thôi. Hôm nay em rỗi chứ?
- Vâng.
- Đến nhà anh đi.
- Em không làm phiền anh chứ?
- Không đâu, không có gì phiền lắm.
Nôrikô nhìn thẳng vào mặt Naôê rồi gật đầu. Không động đến tách cà phê Naôê cầm lấy mảnh giấy tính tiền để trên bà và đi ra bàn thủ quỹ.
Nhà Naôê ở trong một ngõ hẻm nhỏ, yên tĩnh lạ lùng, cách không bao xa đây phố Tamgawa nhộn nhịp.
Căn hộ của anh thuê có hai phòng: một phòng khách nhỏ bày biện theo phong cách Âu châu, và một căn bếp đồng thời dùng làm phòng ăn. Căn bếp bày đủ các thứ bát đĩa soong nồi, mặc dầu Naôê thường không ăn ở nhà và không bao giờ tự nấu lấy ăn. Trong phòng khách sàn trải một tấm thảm, trong góc đặt một chiếc bàn thấp, một bên tường đặt chiếc đi văng, bên tường đối diện kê một chiếc giường.
Khi Naôê và Nôrikô vào nhà, Nôrikô toan đi vào căn bếp để đặt ấm trà, nhưng Naôê nóng nảy ôm lấy cô. Norikô cố vung ra.
- Trà thì để sau cũng được, - Naôê lại kéo Nôrikô vào lòng. Chiếc áo dài tuột xuống sàn nhà. Naôê bế Nôrikô lên tay, đưa nàng về phía giường.
Thường ngày vốn khô khan và dè dặt, hôm nay Naôê tìm đến thân thể Nôrikô với một dục vọng cuồng nhiệt bất ngờ. Lòng Nôrikô tràn ngập một nỗi hỗ thẹn pha lẫn với một niềm khoái lạc vô bờ.
- Anh tắt đèn đi, - cô van xin, người cô dúm lại vì ngượng ngùng, mặc dầu Cô biết rõ hơn ai hết rằng van xin tuyệt nhiên không có nghĩa là sẽ được chìu theo.