- Cuộc sống tốt đẹp? Nếu chỉ cần như vậy thì anh tự tin là anh có thể đem lại cho em và Thiên Ý.
- Em đã quyết định rồi. Anh và bác gái giúp em lo cho Thiên Ý ít bữa, em sẽ sớm quay lại.
- Linh...
- Em xin lỗi anh, anh Kiên.
Tiếng mở cửa khiến Linh giật mình thoát khỏi suy nghĩ miên man. Bước vào là người phụ nữ ban sáng đã dẫn cô vào đây, cũng chính là người cùng quê với cô, người đã đồng ý nhường lại cho cô làm người giúp việc trong ngôi nhà này. Cô mang ơn bác ấy. Người phụ nữ quê mùa ấy tên là Hiền.
Bây giờ đang là buổi trưa, cả nhà chủ đã đi ngủ sau bữa cơm do chính tay cô làm để chứng tỏ khả năng của mình. Bác chủ nhà có vẻ ưng ý Linh nên đã đồng ý cho cô ở lại ngay.
- Cháu thấy ở đây thoải mái chứ? - Bác Hiền ngồi xuống đầu giường hỏi, trên mặt có chút lo lắng.
- Tốt lắm bác ạ! - Linh gật đầu cười.
Thấy bác Hiền có vẻ không tin tưởng những lời mình nói, cô lại nói tiếp:
- Cháu thật sự nghiêm túc với việc này. Bác đồng ý giúp cháu, cả đời này cháu phải mang ơn bác.
- Bác không phải muốn nói chuyện ơn huệ gì cả, mà hơn nữa nếu nói chuyện ấy thì bác phải là người cám ơn trước. Vợ chồng ông bà Phương ở đây là người rất tốt bụng, bác không muốn làm việc gì thất đức ảnh hưởng tới họ.
- Những gì cháu nói với bác là sự thật. Nếu bác thương cho hoàn cảnh của cháu thì mong bác giúp cháu.
- Thôi được rồi. Thực ra vì họ tốt bụng nên bác cũng không ngại để cho cháu vào đây làm. Nhưng dù sao người giúp việc thì vẫn mãi là người giúp việc, cơ cực và tủi nhục lắm cháu ạ!
- Cháu hiểu.
- Sáng mai bác sẽ về quê, cháu ở lại cố gắng nhé! Hai bác chủ thì không sao. Bác trai là bộ đội đã nghỉ hưu nhưng cũng đi suốt, còn bác gái thì bận bịu cả ngày với đứa cháu ngoại nên không có thời gian cơm nước và dọn dẹp nhà cửa. Mấy cậu con trai thì trái tính trái nết một chút, cháu chỉ cần nhẫn nhịn là được. Cũng may là một cậu đã ra ở riêng, một cậu cũng đi suốt không về, chỉ có cậu út vẫn còn sống cùng ông bà ấy thôi.
Bác Hiền thở dài một tiếng khi nói tới mấy đứa con chủ nhà, dường như chính bác cũng khó lòng mà chịu đựng được tính nết của những anh con trai nhà này, mà theo bác thì không có được một chút tính tốt nào của bố mẹ cả.
***
Hôm nay, ông bà Phương dậy sớm hơn mọi khi. Chủ nhật, theo thường lệ sẽ là ngày các con của ông bà về nhà đông đủ. Ngoại trừ cô con gái cả hiện đang cùng chồng tu nghiệp ở nước ngoài thì hai ông bà còn ba cậu con trai nữa, hai trong ba người đã trưởng thành và ra ở riêng, còn lại cậu út vẫn sống cùng bố mẹ. Mặc dù nhà còn rộng rãi nhưng ông bà Phương rất khuyến khích con cái tự lập.
Ông Phương là đại tá quân đội đã nghỉ hưu được nhiều năm. Từ khi về nhà, ông thích trồng và chăm sóc cây cảnh, thường ngày ông hay đi chơi cờ cùng mấy người bạn hưu trong tổ dân phố, đến bữa mới về ăn cơm. Ông hay mặc bộ quần áo bộ đội đã cũ sờn và bạc phếch, đầu đội mũ cối, đi chiếc mi-pha sắm từ những năm chín mươi. Ông dùng chiếc xe đạp đó để đi khắp thành phố thăm hỏi đồng đội. Mọi người trong gia đình này đều rất kính sợ ông.
Bà Nguyệt ngày trước là con gái thành phố, xinh đẹp, duyên dáng, mười tám tuổi đã lấy ông. Hai ông bà lấy nhau được hai tháng thì chiến tranh biên giới Tây Nam nổ ra. Ông phải vào chiến trường, còn bà làm công nhân ở nhà máy xe đạp Thống Nhất. Sau khi Tư lệnh Kim Tuấn hy sinh tại Campuchia, quân đoàn 3 mà ông tham gia được điều động về phòng thủ ở chiến trường Đông Bắc. Trong suốt thời gian tham gia hai cuộc chiến tranh, ông rất ít khi xin nghỉ phép về nhà. Chỉ mỗi lần theo chỉ huy về Hà Nội họp ông mới tranh thủ ghé qua nhà, nghỉ lại một đêm rồi sáng sớm hôm sau lại vội vã về đơn vị ngay. Hai người con của ông bà Phương là Nguyễn Đại và Nguyễn Lâm đều ra đời trong những tháng ngày khó khăn trùng trùng ấy.
Chiến tranh biên giới khép lại, ông Phương được điều động trở về Hà Nội. Ngày trở về, ông đem theo một đứa bé gái. Ban đầu hàng xóm không biết, bàn tán rằng ông đóng quân ở xa rồi có con rơi con vãi. Đứa con gái ấy lớn hơn con trai cả của ông hai tuổi. Ông nói rằng đó là con của một đôi vợ chồng trẻ từng cưu mang đùm bọc ông trong một lần ông bị thương, lạc đơn vị. Cha mẹ nó qua đời trong một trận lũ quét. Ông đã gửi con bé cho một gia đình ở gần đơn vị cưu mang, bây giờ mới đưa nó về nhà theo ông. Thằng Đại khi ấy mới chuẩn bị đi học, thằng Lâm thì mới thôi nôi. Mặc dù nhà nghèo, con cái nheo nhóc nhưng bà Nguyệt vẫn đón nhận đứa trẻ, yêu thương, chăm sóc cho nó thậm chí còn hơn cả con của mình. Nếu không có cha mẹ nó, có lẽ các con của bà cũng chẳng còn một người cha để yêu thương như bây giờ. Năm sau thì bà sinh tiếp thằng út. Ông Phương thường phải ở lại đơn vị, tới cuối tuần mới về nhà, một mình bà tần tảo nuôi bốn đứa con lớn lên. Bốn đứa trẻ hiểu được nỗi vất vả của bà, nên nếu chúng có sự xa cách với tính tình nghiêm khắc của ông Phương thì lại rất tình cảm với mẹ.