- Tại sao tôi chưa từng nghe về nó nhỉ?
- Có lẽ đây là ý muốn của ông Cương, người mở ra trung tâm này.
- Chắc vậy... Tôi sẽ tìm hiểu thêm về nơi này sau - Đại gật đầu rồi gập mớ giấy tờ lại, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Hôm nay Cường hẹn Đại tới ăn tối ở nhà hàng của Cường, lý do là muốn anh thẩm định tay nghề đầu bếp mới của nhà hàng mà Cường đang quản lý. Đại biết đó là một cách để Cường thị uy với anh, nhưng anh vẫn vui vẻ đồng ý. Bản thân anh chẳng quan tâm nhiều tới chuyện đó. Ganh đua trong làm ăn là chuyện bình thường, và anh đủ tự tin để tiếp tục đưa Phương Đông đi đúng hướng. Dù đầu bếp mới này của Cường có là thiên tài thì điều đó cũng không khiến anh bận tâm. Anh có con đường của anh, và không ai có thể làm anh đi chệch khỏi con đường ấy được.
Cường hiện tại đang điều hành nhà hàng khách sạn Winter, một khách sạn cực kỳ đẹp và nổi tiếng nhìn ra Hồ Tây. Nhà hàng Winter nổi tiếng với các món ăn phương Tây, những bữa tiệc buffet với giá trên trời mà không phải ai cũng có thể đặt chân vào, điều này trái ngược hoàn toàn với Phương Đông của Đại. Trước khi Cường về nước, khách sạn này vẫn do một tay bố đẻ của anh quản lý. Nhưng dưới sự thúc ép của bà Phượng, cuối cùng ông chồng bà cũng phải giao lại nó cho con trai chính thức duy nhất của mình là Cường. Cường cũng không quá mong mỏi cái vị trí này, nhưng anh biết, muốn tới được với Linh, anh nhất định phải tiếp quản nơi này.
Lúc này, Đại đang ngồi trong phòng ăn hạng sang số 1 của Winter, một căn phòng với bốn mặt đều là kính nhìn thẳng ra Hồ Tây sóng nước dập dềnh. Căn phòng không quá rộng, bàn ăn hình vuông, có bốn cái ghế bày xung quanh, vốn là không gian yêu thích của những đôi tình nhân hoặc những người ưa sự lãng mạn và yên tĩnh. Ở xung quanh bốn bức tường đều treo rất nhiều những giò hoa lan khiến cho không gian vốn cứng nhắc với những tấm kính trở nên dịu dàng, thanh thoát. Khung cửa sổ lúc này mở lớn hết cỡ để đón ánh nắng chiều xuân hắt vào.
Bản hợp đồng với resort của gia đình An ở Cô Tô cuối cùng không tới tay ai trong hai người, và điều đó cũng không mấy ảnh hưởng tới tình bạn giữa Đại và Cường. Đại vốn không đặt quá nhiều quan tâm vào đó, thắng thua trong làm ăn với anh là chuyện bình thường.
- Ông đợi tôi lâu chưa?
Tiếng của Cường vang lên. Khi Đại ngẩng đầu rời mắt khỏi cuốn tạp chí trong tay thì Cường đã ngồi xuống ghế đối diện, tươi cười nhìn anh. Trái với vẻ điềm đạm và có chút lạnh lùng của Đại, Cường luôn tươi cười, ánh mắt ấm áp, giọng nói trầm ấm, nhưng quanh người vẫn không ngừng toát ra một thứ khí thế lấn át người khác, vừa nhìn đã có cảm giác không thể tới gần.
- Còn sớm. Tôi cũng không có việc gì nên chạy qua đây luôn - Đại cười đáp lại.
- Tôi vừa báo đầu bếp đặc biệt của tôi chuẩn bị làm vài món, chắc ông sẽ thích mê. Nhưng phải đợi một chút. Uống gì nhỉ?
- Tùy ông.
- Vậy uống vang đi. Rất phù hợp cho một buổi chiều êm ả thế này. Với lại đầu bếp của tôi cũng không uống được rượu nặng.
- Được - Đại tỏ ý không phản đối.
Nữ phục vụ xinh đẹp của nhà hàng đẩy tới một xe đẩy, trên đó có một chai vang Pháp và món khai vị còn nóng. Sau khi đặt các thứ lên bàn, cô gái cẩn thận mở nắp chai vang và bắt đầu rót đầy hai cái ly với một phong cách cực kỳ chuyên nghiệp.
Cô gái vô cùng quyến rũ nhưng Cường không nhìn nhân viên của mình tới một lần. Ngược lại, Đại hơi mỉm cười như cảm ơn cô gái, chỉ thế thôi mà cũng khiến cô đỏ mặt. Anh cũng không chú ý tới cô gái lâu hơn mà quay sang nhìn người bạn của mình đang tủm tỉm cười đầy ẩn ý:
- Nên cảm ơn những người đã cho mình những bữa ăn ngon chứ.
- Nhưng cũng đừng làm nhân viên của tôi tương tư ông đấy nhé! - Cường cười phá lên.
- Không phải đầu bếp mà ông muốn giới thiệu với tôi hôm nay là em gái của Nhật Lệ đấy chứ? - Đại nâng ly rượu vang lên uống và bình thản hỏi.
- Chính là cô ấy - Cường gật đầu xác nhận, không hề có ý vòng vo gì.
- Master Chef, chắc là không tệ rồi - Đại nhận xét - Tôi ngạc nhiên là có cô ấy rồi mà ông vẫn không giành được hợp đồng với gia đình An đấy.
- Cô ấy không muốn tham gia vào chuyện này. Hơn nữa...
- Sao? - Thấy Cường đột nhiên ngập ngừng, Đại ngạc nhiên hỏi.
- Mà thôi, dù tôi không muốn giấu ông chuyện này, nhưng đây là việc riêng của cô ấy, tốt nhất để cô ấy tự nói với ông thì tốt hơn.
- Chuyện gì? - Đại cau mày - Chẳng lẽ liên quan tới Nhật Lệ?
Cường không nói gì mà quay đầu nhìn ra phía ngoài hồ, cố gắng không để Đại thấy ánh mắt hoang mang của mình.
Anh muốn Đại biết rõ quan hệ giữa anh và Linh nên mới sắp xếp buổi gặp gỡ này. Nhưng anh lại lo sợ sẽ có những chuyện không như ý muốn xảy ra. Dù sao, bản thân anh cũng không dám chắc thời gian qua, giữa Đại và Linh có nảy sinh tình cảm hay không? Người đa tình như Đại, nếu nói không thì chắc chắn là nói dối. Nhất là sau khi Đại biết việc Linh và anh đã cùng nhau nói dối mình như thế, không biết Đại sẽ phản ứng thế nào? Còn Linh, anh càng đau khổ hơn khi nhận ra từ lâu đã không thể có được trái tim cô nữa rồi.