Sáng sớm nay, Lâm định đi vào viện để thay ca cho chị gái thì thấy ông Phương đã dậy, mặc bộ quân phục cũ và ngồi ở ghế salon. Hai bố con Đại vẫn ngủ. Mấy hôm nay Đại đã quá mệt mỏi khi liên tục chạy từ nhà hàng tới bệnh viện rồi lại từ bệnh viện chạy về nhà hàng. Có hôm anh làm việc tới hơn mười hai giờ đêm. Sáng sớm đi làm cũng chẳng kịp cạo râu. Khi Lâm đi xuống nhà, ông Phương ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ông trũng sâu vì mệt mỏi. Lâm không dám nhìn thẳng vào mặt ông, dù bố anh đã lớn tuổi nhưng ở ông luôn toát ra một cảm giác khiến anh sợ ông. Ông thường quát tháo ầm ĩ mỗi khi giận dữ, nhưng đây là lần đầu tiên ông lặng im lâu đến như thế.
- Lâm, lại đây, bố có chuyện muốn nói với con - Ông Phương nhẹ nhàng nói một câu, nhưng cũng chứa đủ uy nghiêm của một người cha.
Lâm tiến lại gần, run run ngồi xuống đối diện ông. Anh không nhìn vào mắt ông, chỉ có thể đưa mắt nhìn lên trán, rồi tới mái tóc của bố mình. Khóe mắt và trán người cha đã đầy nếp nhăn, mái tóc thì bạc trắng, chỉ còn vài sợi màu đen lưa thưa. Bố anh, tự bao giờ đã già thế này?
Anh vô tâm tới nỗi bây giờ mới nhận ra cha mẹ mình đã già như thế!
Hai tay Lâm siết chặt lấy nhau, căng thẳng chờ đợi ông Phương nói tiếp.
- Lần đầu tiên hai bố con ta ngồi nói chuyện riêng thế này, đúng không?
Lâm chỉ khẽ gật. Từ nhỏ anh đã rất sợ ông Phương, nên mỗi lần chỉ có hai bố con với nhau là anh đều tìm cách lẩn đi thật nhanh.
- Con có gì muốn nói với bố không?
Giọng ông Phương nghe buồn tênh. Lâm cắn chặt răng vào môi, thấy bố mình vẫn đang nhìn mình chờ đợi, anh nói khẽ:
- Bố, con sai rồi.
- Con là con trai, phải ăn to nói lớn, đừng có lí nhí như thế. Con nói con sai, con có biết con sai ở đâu không?
- Vì con đã hành động như một thằng ngu. Con không dám dũng cảm đối mặt với sự thật. Con gây liên lụy và phiền hà cho anh Đại. Con làm bố mẹ thất vọng - Lâm nói một hơi, tới câu cuối cùng thì giọng anh đã nghẹn lại, nước mắt anh đã chảy tràn trên má.
Ông Phương lắc đầu, thở dài một hơi:
- Con sai rồi. Bố mẹ giận con không phải vì những lý do đó. Bố giận con vì con đã hành động như một đứa trẻ con, chưa lớn mà cứ nghĩ mình đã lớn, có thể tự mình quyết định và làm chủ hết tất cả mọi chuyện mà không cần ai giúp đỡ. Con sai là sai ở chỗ đó. Bố mẹ giận vì con đã nói dối bố mẹ. Nếu con biết tin tưởng và chia sẻ mọi thứ với gia đình, thì mọi chuyện đã không tệ tới mức này. Nhưng con lại cứ nghĩ là con sẽ giải quyết được tất cả, và con không hề san sẻ nó với ai, con…
Ông Phương nói tới đây thì không nói nữa mà lại tiếp tục thở dài thêm một lần.
Lâm nghe ông Phương nói ra những lời từ đáy lòng mình thì anh đứng vụt dậy và quỳ sụp xuống trước mặt ông, nói trong tiếng khóc:
- Bố… con xin lỗi, con… sai rồi. Con xin lỗi….
- Đừng có quỳ như thế, ngồi lên ghế đi - Ông Phương lén chấm một giọt nước mắt rồi lại nói tiếp - Trong bốn đứa, thì con là đứa bố mẹ thương nhiều nhất. Con xa nhà sớm nhất, lại phải chịu nhiều áp lực trong công việc nhất, con không bản lĩnh như thằng Đại và không mạnh mẽ như thằng Minh. Đó là lý do bố luôn mắng mỏ con, luôn bắt con tìm một công việc ít áp lực trước dư luận hơn…
Ông Phương đợi con trai đi qua cơn xúc động, lau khô nước mắt rồi mới đứng dậy:
- Con lên phòng ngủ thêm đi, tối hãy ra bệnh viện với mẹ. Mấy hôm nay con trông gầy đi rồi. Không cần suy nghĩ nữa, mẹ không sao là mọi chuyện sẽ ổn.
- Để con chở bố ra bệnh viện - Lâm cũng đứng dậy theo.
- Thôi, cứ nghỉ đi, chút thằng Đại đi làm, bố nhờ nó chở qua bệnh viện là được - Ông Phương vỗ nhè nhẹ lên vai cậu con trai cao lớn của mình, sau đó đi ra ngoài uống trà.
Lâm nhìn theo cái bóng già nua của ông, trong lòng anh lúc này tràn ngập sự buồn bã dù những lời ông Phương nói như gỡ ra toàn bộ nút thắt trong lòng anh.
***
Linh đang ngồi đọc mấy bài báo mạng về vụ scandal liên quan tới Lâm. Chỉ trong vòng mấy ngày mà đã có tới mấy triệu lượt tìm kiếm trên mạng về cái tên này. Hàng chục bài báo với vô vàn những cái tít giật gân được viết ra. Có cả tin đề cập tới việc bà Nguyệt đang nhập viện. Càng đọc cô càng thấy tức giận và lo lắng. Không biết bây giờ gia đình Đại như thế nào?! Cô cũng đã gọi điện cho anh nhưng Đại không bắt máy. Do anh quá bận hoặc do anh không muốn nói chuyện với cô nữa???