“Có thể...” Tôi ngẩng lên, khẽ mỉm cười. “Cho tới khi anh chết.”
Anh cười, vẻ lạnh lùng như băng giá tan ra, bất giác tôi lại như nhìn thấy anh hồi đầu mới gặp, đó là Diệp Chính Thần với nụ cười khiến người khác không sao hiểu được.
“Được thôi, thế thì anh có thể sống mà làm tất cả những gì mình muốn.”
“Anh...” Tôi chưa kịp phản bác thì đôi môi của anh đã áp xuống, rồi lập tức bập chặt như thể muốn hút hết máu từ đôi môi tôi. Tôi kêu lên đau đớn, nhưng tiếng kêu bị chìm đi. Đôi môi anh nóng rực, đốt cháy mọi ngóc ngách trong trái tim tôi, lúc đó tôi chợt hiểu ra rằng, điều mà anh muốn không phải là sự trao đổi giữa quyền lực và sắc đẹp, mà là xác định xem tình yêu của tôi dành cho anh còn lại bao nhiêu.
“Không... Đừng!” Tôi ra sức giãy giụa, sợ rằng một khi mình từ bỏ ý định chống cự thì sẽ bị tan chảy trong ngọn lửa rừng rực tỏa ra từ người anh.
“Bây giờ còn nói đừng, em không cảm thấy rằng đã quá muộn hay sao?”
Anh bế tôi lên, ném xuống giường, sau đó cởi từng chiếc khuy áo của mình. Khi chiếc sơ mi được cởi một nửa, để lộ vầng ngực rắn chắc, tôi rất muốn đẩy anh ra, nhưng đôi tay đã bị anh tóm chặt đưa lên đầu, người cũng bị anh đè lên.
Sau khi lột bỏ hết những thứ còn lại trên người tôi, nhìn thấy làn da trắng như tuyết, đôi mắt anh ánh lên vẻ sững sờ: “Khi cởi bỏ hết quần áo, em vẫn rất quyến rũ.”
“Khi cởi bỏ hết quần áo, anh vẫn rất cầm thú!”
“Em chẳng hề thay đổi.” Anh nhướn mày, cúi đầu xuống ngực tôi. Tôi nghiến chặt răng, cố nén tiếng kêu.
Nhưng anh đã thay đổi, thay đổi đến mức tôi hoàn toàn không nhận ra nữa.
Trên giường, quần áo vứt bừa bộn, hai thân hình quấn chặt lấy nhau, không thể phân biệt được đó là lôi kéo, giằng giật, hay khao khát...
Môi, lưỡi, hai bàn tay anh thỏa sức hưởng thụ những gì anh muốn, còn tôi không thể ngăn cản được. Khi anh kéo chân tôi ra, rồi tiến vào và rên lên sung sướng, nụ cười như những cánh hoa anh đào rơi xuống trong giấc mộng.
Tôi nhắm chặt mắt, nước mắt chảy ra. Đau khổ nhưng hoàn toàn không phải vì sự sỉ nhục của anh mà là vì tôi cảm thấy hận mình đã nhanh chóng bị thuần phục dưới thân hình của anh, khao khát muốn được kết hợp với anh như vậy đến suốt đời, không xa rời...
Đã biết rằng phải trải qua rất nhiều sự giành giật, mâu thuẫn như vậy, nhưng cuối cùng vẫn cứ vượt qua hàng rào đó và cùng anh mê muội trên giường. Vậy thì lúc đầu vì sao lại buộc mình và anh phải buông tay?
“Có thích không? Chẳng phải em thích nhất tư thế đó sao?”
Tôi nghiến răng, phản bác: “Đây rõ ràng là tư thế anh thích.” “Thì ra em vẫn nhớ.”
“Anh...!” Tôi không còn biết nói gì và cũng không thể nói. Anh đã hôn bạo liệt, ghì chặt một cách điên cuồng và chiếm hữu một cách gian ác. Những động tác kích thích được thực hiện hết lần này đến lần khác. Dưới thân hình của anh, tôi như trở thành một dòng suối nóng, quên hết tất cả, phối hợp cùng anh.
Không biết là bao lâu, cuối cùng mọi thứ cũng kết thúc. Anh ôm người tôi giờ đây như đã trở thành một cái vỏ tê dại vì hoan lạc vào lòng, dịu dàng hôn tôi, vuốt ve mái tóc tôi, hít sâu mùi hương trên cơ thể tôi với vẻ vô cùng quyến luyến.
Mồ hôi và sức nóng của da thịt hòa quyện tạo nên cảm giác rất khó chịu, nhưng tôi không còn sức lực để vùng ra, vì thế tôi để mặc cho anh bế vào phòng tắm. Sau khi rửa sạch những tội ác để lại trên người tôi, anh bế tôi trở lại giường, ôm chặt tôi vào lòng. Tôi đã quá mệt mỏi, chỉ muốn lần nữa được ngủ trên cơ thể đã cách xa lâu ngày này, nhất định sẽ không còn cảm giác đau lòng như trong những giấc mơ. Nhưng khi nhắm mắt, tôi lại nghĩ tới Ấn Chung Thiên, nghĩ tới Dụ Nhân, nhớ tới rất nhiều chuyện trong quá khứ...
Cố gắng nhấc thân hình đau ê ẩm để ngồi dậy, tôi nhặt từng chiếc váy áo, mặc lên người, rồi chải đầu, vỗ vỗ vào đôi má trắng bệch. Đúng lúc tôi định xuống giường thì Diệp Chính Thần giữ lấy cổ tay tôi, chặt tới mức tôi không thể vùng ra.
“Những thứ anh muốn, tôi đều đã cho anh rồi, anh còn muốn gì nữa?” Tôi hỏi.
“Hãy rời bỏ anh ta!”
Bốp! Tôi giáng một cái tát vào má trái của anh, đó là câu trả lời của tôi.
Anh hơi nghiêng mặt, cười nói: “Nếu biết vị hôn thê đã cứu mình bằng cách nào, không biết anh ta sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?”
Tôi cúi người, ghé sát vào anh, mũi chạm vào vành tai anh, mỉm cười, khẽ nói: “Nếu để cho bạn bè thân thiết và đồng nghiệp của anh biết được anh đã ép tôi phải làm chuyện gì thì không hiểu họ sẽ nghĩ gì nhỉ?”
Anh khẽ nhếch môi, vẻ mặt đầy nhạo báng, không biết là cười nhạo tôi hay cười nhạo chính mình.