Anh biết, chuyện gì anh cũng biết. Điều ấy có nghĩa rằng, anh đã âm thầm dõi theo tôi.
Diệp Chính Thần nhấp một ngụm trà, rồi nhìn về phía xa xăm: “Anh đã định về nước vào tháng Mười hai nhưng biết tin này anh đã xin về nước trước... Sau khi làm xong mọi thủ tục, anh đã đáp chuyến bay thẳng từ Nhật Bản về Thành Đô.”
Tôi nắm chặt chiếc cốc trong tay, trong miệng toàn vị đắng chát.
“Hôm tôi nhìn thấy anh ở tiệm áo cưới chính là ngày anh vừa về nước ư?”
“Đúng thế, nhưng đáng tiếc anh đã về muộn.” Diệp Chính Thần ngừng một lát, rồi nói tiếp: “Trong ba năm em không có bạn trai, không thân mật với bất cứ người con trai nào, anh đã tưởng rằng em đang chờ anh, anh tưởng rằng em cũng như anh, không sao quên được tình cảm ấy. Khi anh nhìn thấy em mặc bộ áo cưới rồi mỉm cười hạnh phúc trong vòng tay của Ấn Chung Thiên, anh mới...” Diệp Chính Thần lắc đầu, vẻ đau khổ. “… nhận ra rằng anh quá tự tin.”
Diệp Chính Thần không quá tự tin, anh tin vào mình và cũng tin vào tôi. Nếu có trách thì trách tôi không có niềm tin kiên định ấy để chờ anh tới cuối cùng.
Tôi cảm thấy ngực nhói đau, vội đưa cốc trà lên, uống một hơi nhưng vẫn không sao làm dịu được cơn đau ấy.
Diệp Chính Thần lại nói: “Anh không muốn dồn ép em, cũng không muốn phá hoại hạnh phúc của em, nhưng anh không cam tâm từ bỏ như thế này.”
Tôi ngẩng lên, bầu trời sao rất xa xôi.
“Tôi sắp kết hôn rồi”, tôi khẽ nói, không biết để cho anh nghe hay nói với chính mình.
Diệp Chính Thần hỏi lại: “Em biết rõ rằng bệnh nhân mắc bệnh không thể cứu chữa được nhưng vì sao vẫn cứ dốc toàn tâm để cứu chữa? Vì sao cứ nhất định phải chờ tới khi người ấy trút hơi thở cuối cùng, em mới chịu từ bỏ?”
“Vì tôi muốn để người ấy được nhìn thấy thế giới này thêm một phút và nói thêm một vài lời.”
“Anh cũng như vậy...” Dưới ánh trăng như dòng nước, Diệp Chính Thần nhìn tôi chăm chú. “Để có thể nhìn thêm một chút, để có thể nói thêm vài lời.”
Tôi tưởng rằng nỗi đau không gì vượt qua được chính là câu nói nghe được ở sân bay năm ấy: “Hãy cho anh ba phút.”
Tôi đã không quay đầu lại.
Chờ anh ngồi trước mặt tôi, nói với tôi rằng, cuộc hôn nhân của họ là giả, mọi sai lầm chỉ là vì vai anh mang trọng trách. Tôi nghĩ lần đó cũng đã là cực điểm, chắc sẽ không còn gì bi thảm hơn chuyện đó nữa.
Kết quả, tôi đã đánh giá thấp anh. Anh vẫn còn cách để tôi đau lòng hơn, để tôi cảm thấy mình khó nghĩ và day dứt hơn.
Không chờ tôi trả lời, anh vỗ vai tôi: “Muộn lắm rồi, đi ngủ đi. Ngày mai anh còn phải đưa em đi đón chồng sắp cưới.”
Chương 14:
Trong ký ức của tôi, Ấn Chung Thiên lúc nào cũng mặc com lê, cà vạt, đầu chải gọn gàng, giày da bóng loáng. Thế mà Ấn Chung Thiên trước mặt này khiến tôi không biết giấu nỗi xót xa vào đâu. Anh gầy đi rất nhiều, cằm nhọn ra, đầu tóc rối bù, nhìn là biết lâu ngày không tắm rửa. Anh không mặc áo khoác, chiếc áo sơ mi mất hai khuy càng trở nên mỏng manh trước gió.
Diệp Chính Thần đi ra cùng Ấn Chung Thiên, bộ quân phục trên người anh được tôi là lúc sáng nên trông như mới, vì thế mà càng tạo nên một sự đối lập, một sự châm biếm rất rõ.
“Chung Thiên!” Tôi gọi to, giơ tay về phía anh.
“Tiểu Băng!” Ấn Chung Thiên nhìn thấy tôi, xúc động chạy tới, bất chấp cả đèn tín hiệu màu đỏ. Vượt qua đường phố chật ních những dòng xe, anh đứng trước mặt tôi rồi ôm chặt tôi vào lòng. Rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói, thế mà lúc này, tôi không nói được câu nào, vì đôi môi mềm mại của Ấn Chung Thiên đã trùm lên môi tôi, và tôi chỉ có một cảm giác, lạnh!
Diệp Chính Thần đứng bên kia đường, từng chiếc xe từ từ lướt qua, khiến tôi chỉ còn nhìn thấy bóng dáng anh thoắt ẩn thoắt hiện.
Dù vậy, tôi vẫn nhìn thấy rõ Diệp Chính Thần đứng trong gió, trông anh cứng cơ, hai tay anh nắm chặt lại. Tôi nhắm mắt, không dám nhìn nữa, dù vậy trước mắt vẫn hiện lên bóng hình của Diệp Chính Thần, đung đưa, chồng chéo lên nhau. Mỗi động tác, mỗi ánh mắt của anh đều xâm chiếm tâm trí tôi.
Chỉ mấy giây như vậy mà dường như đã làm hao mòn toàn bộ sức nhẫn nại của tôi. Cuối cùng, tôi không thể nén được nữa, bèn đưa tay đẩy Ấn Chung Thiên ra. Ấn Chung Thiên có lẽ cũng vì giữ lễ nên chỉ đặt lên môi tôi một nụ hôn ngắn rồi buông tôi ra.
Tôi thầm thở phào, mở mắt, thấy Diệp Chính Thần đi từ phía bên kia đường sang, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chăm chăm vào môi tôi, như thể thứ gì đó thuộc về anh đã b