“Đây là máy bay J-11, cải tạo từ máy bay chiến đấu của Liên Xô, loại hạng nặng.” Trử Tụng giải thích ngắn gọn.
Kiều Ưu Ưu vẫy tay nói: “Anh lái chậm thôi, em vẫn chưa nhìn thấy rõ.”
“Nếu chậm hơn thì chỉ còn cách xuống bò thôi.”
Khu vực sân bay không cho phép dừng xe, nếu dừng thì lập tức sẽ có xe tuần tra đi tới. Anh đang rất nghi ngờ nếu cứ đi với tốc độ rùa bò thế này thì không biết có thu hút sự chú ý của xe tuần tra hay không.
“Bắt đầu từ đây trở đi sẽ là máy bay J-10.”
“Bình thường anh hay lái chiếc nào?”
“Anh ư? Đều có thể lái!” Trử Tụng nhướn mày đắc ý nói.
Kiều Ưu Ưu bĩu môi. Trử Tụng quả thực là một phi công vô cùng xuất sắc, anh đã lập được rất nhiều chiến công, Trử Tụng cũng là một trong số những phi công ưu tú nhất được lựa chọn từ các doanh trại để tiến hành bay thử chiếc máy bay J-20 mới được thử nghiệm thành công. Vì việc này mà ngay đến kỳ nghỉ của năm anh cũng đã phải hủy bỏ, cứ nghĩ tới điều này là Kiều Ưu Ưu lại không nhịn được nên bĩu môi.
Trử Tụng chỉ vào chiếc máy bay đang đỗ trước mặt, “đây chính là chiếc mà anh vẫn thường bay.”
“Cũng chẳng khác gì so với những cái khác.”
“Đây chính là chiếc máy bay mà anh đã phải trải qua rất nhiều khó khăn mới có thể bay trở về đấy. Nếu không phải là anh, nó đã…” Trử Tụng hối hận đến nỗi chỉ muốn cắn lưỡi, vừa mới vui vẻ lại nói năng lung tung rồi. Đúng là tự mình làm khổ mình!
Kiều Ưu Ưu nhíu mày: “Anh có ý gì vậy?”
“Ưu Ưu, anh dẫn em đi xem máy bay trực thăng nhé!”
Kiều Ưu Ưu dịch người từ bên cửa sổ ra giữa xe, giọng nói lạnh lùng: “Trử Tụng, có chuyện gì muốn nói thì tốt nhất là nói hết ra, anh có tin là bây giờ em sẽ mở cửa rồi nhảy ra khỏi xe, khiến cho tất cả mọi người ở sân bay đều biết anh đưa em vào đây không? Xảy ra chuyện gì thì tự anh gánh hết!”
“Chẳng có gì để nói cả.”
“Được, vậy anh nói cho em biết, anh trải qua khó khăn vất vả thế nào? Không có anh thì nó sẽ làm sao?”
Trử Tụng nhìn sắc mặt của Kiều Ưu Ưu qua gương chiếu hậu, lảng tránh nói: “Ừm, chiếc máy bay này đã cùng anh mấy năm rồi.”
“Trử Tụng!” Kiều Ưu Ưu bỗng nhiên cao giọng: “Anh nói rõ cho em biết, có phải là vì nó mà anh mới lập được chiến công hạng nhất?”
Chương 24:
Nhiệt độ ở trong xe bỗng giảm hẳn, Trử Tụng không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Từ khi xảy ra sự việc đó tới nay, anh chưa từng có ý định kể cho người nhà biết, nhất là mẹ anh và Ưu Ưu.
Chiếc xe vẫn chầm chậm chạy, phía trước tự nhiên xuất hiện một chiếc xe tuần tra vẫy cờ ra hiệu anh dừng xe. Kiều Ưu Ưu lập tức bị anh ấn đầu xuống thấp, suýt chút nữa là gãy cổ.
“Đừng gây ra tiếng động!” Trử Tụng mở cửa bước xuống xe.
Nếu chỉ đơn thuần là tuần tra thì đã dễ dàng. Nhưng ai ngờ lãnh đạo sư đoàn lại bất ngờ tới sân bay để thị sát. Sư đoàn trưởng Ngụy mặc bộ quân phục đi tuần tra sân bay ban đêm. Trử Tụng tiến lại gần kính lễ, trong lòng thầm cảm thấy hoang mang, số anh cũng thật là đen đủi, vừa hay gặp phải thủ trưởng.
Sư đoàn trưởng Ngụy nhìn Trử Tụng rồi lại quay ra nhìn chằm chằm vào chiếc xe đằng sau một lát.
“Cũng đã xong rồi, mọi người giải tán thôi, Tiểu Trương!”
“Dạ!” Cảnh vệ của sư đoàn trưởng chạy lên.
“Cậu phụ trách đưa sư đoàn phó và mọi người về nhà, tôi ngồi xe Trử Tụng.”
“Vâng, thưa sư đoàn trưởng.”
Trử Tụng nghe xong câu này bỗng thấy nhẹ cả người. Rõ ràng là sư đoàn trưởng đã biết anh lén lút đưa người vào doanh trại, nhưng ông lại không vạch tội anh trước mặt mọi người, cũng có nghĩa là ông cũng không muốn anh bị phạt.
Trử Tụng mở cửa xe, sư đoàn trưởng Ngụy nhìn vào cửa sổ đen kịt ở phía sau, nhướn mày ngồi vào băng ghế phụ.
Trử Tụng nhìn sư đoàn trưởng rồi lại nhìn vào hàng ghế trống không ở phía sau qua gương chiếu hậu.
Sư đoàn trưởng hạ lệnh: “Đi thôi, còn đợi ai nữa à?”
“Dạ!”
Trử Tụng khởi động xe, sư đoàn trưởng Ngụy điều chỉnh tư thế ngồi rồi vỗ vào bộ quân phục, “đừng có ngồi im thế nữa, giới thiệu chút đi.”
Kiều Ưu Ưu nằm ở dưới xe không dám động đậy, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh, chỉ sợ lại gây ra tiếng động nào đấy. Nhưng nghe xong câu nói của sư đoàn trưởng, cô bỗng thấy mơ hồ, chẳng lẽ đã bị ông phát hiện rồi.
Trử Tụng hắng giọng: “Vợ tôi, Kiều Ưu Ưu.”
“Ồ, ở đâu cơ?”
“Ở đây ạ!” Kiều Ưu Ưu lí nhí trả lời, chậm chạp bò dậy từ dưới xe.
Sư đoàn trưởng Ngụy quay đầu lại nhìn Kiều Ưu Ưu qua ánh sáng lúc tối lúc sáng của đèn đường nói: “Cô chính là Kiều Ưu Ưu?”