“Đủ rồi!” Một giọng lạ hơi khàn cất lên, ngay sau tiếng nói một người từ góc xa có hai tên cận vệ đi kèm xuất hiện bên cạnh tên râu xồm, da mặt hắn vàng bủng và chảy xệ.
Tên râu xồm giơ một bàn tay ý cho thuộc hạ ngừng lại rồi kêu anh mau lết lại đây.
Vĩnh Uy nén cơn đau lại, một tay ôm mạng sườn, lê chân một cách chậm chạp lại gần mấy tên đầu sỏ đang dùng con anh làm con tin.
Đứng đối mặt cách bọn chúng một khoảng với thân hình tàn tạ nhưng anh vẫn cố ngẩng cao đầu. Bé Bin gọi: “Chú ơi!”
Anh nhìn thằng bé gật nhẹ đầu để nó yên tâm.
Tên râu xồm nói: “Chúng tao phải dạy cho mày một bài học vì thói hống hách, ngạo mạn của mày.”
Tên mặt vàng đứng trên tên râu xồm một chút, sì sụt vào chiếc khăn tay trắng rồi cất lời, giọng hắn nghe ẽo ợt phát lợm: “Đừng có trách tao độc ác nếu cha con mày phải bỏ mạng nơi đây. Hãy tự trách mày không chút nhân tính khi ép ba tao vào đường cùng.”
Anh nhìn chăm chú vào hắn, khuôn mặt này y đúc người đứng đầu Đồng An.
“Mày không hiểu là công ty của ba mày đã thối nát đến cỡ nào ư? Mày không tin là để một tập đoàn có năng lực điều hành sẽ tốt hơn?” Vĩnh Uy nói khó khăn với khóe miệng rách tím bầm.
“Câm mồm!” Hắn gầm lên. “Mày đã hủy hoại ba tao khiến ông ấy sống dở chết dở. Mày đáng bị băm vằm cũng với thằng oắt này, đó là quả báo. Hừ, nhưng dù sao tao cũng đã cho mày cơ hội rồi... Mày làm theo đúng những gì tao yêu cầu chưa?”
“Còn hơn thế nữa. Ha ha, nhưng tao vẫn không ngờ mày lại ấu trĩ như thế. Tao tưởng mày sẽ yêu cầu việc gì mang tính tầm cỡ hơn cơ.” Vĩnh Uy nhún vai, miệng nhếch lên mỉa mai, anh rút từ trong lớp áo da tập hợp đồng có đầy đủ hiệu lực.
Cả bọn đều trợn mắt ngạc nhiên và có chút điên tiết với vẻ lên mặt của anh. Chúng không hiểu vì sao anh lại dễ thỏa hiệp như vậy.
Vĩnh Uy nói tiếp: “Mày định giao dịch thế nào đây?”
“Tao sẽ kiểm tra, nếu ok mày có thể mang thằng nhóc đi.” Tên mặt bủng hất hàm thằng bên cạnh, nó bước đến định giật lấy tập giấy tờ nhưng Vĩnh Uy nhanh chóng giơ tay cao quá đầu và lùi lại.
“Mày nghĩ hơi đơn giản quá đấy. Sẽ không chuyện mày có được thứ gì nếu tao chưa chắc chắn thằng bé được an toàn đâu.”
Tên râu xồm nghiến răng: “A mày dám thách thức bọn ông?” Hắn lại hất mặt cho tên đàn em đứng sau lưng giữ chặt bé Bin, tên này liền ép mạnh con dao hơn nữa vào cổ thằng bé.
Vĩnh Uy lo phát sốt nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Tao khuyên chúng mày đừng nên làm trầm trọng thêm tình hình. Gây thêm khó dễ cho tao chẳng ích gì cả, nên nhớ chính mày đã nói tao là một thằng không có nhân tính. Với tao cuộc chơi nào cũng phải 50/50. Sao hả?”
Tên mặt bủng trầm ngâm suy nghĩ một thoáng rồi gật đầu. “Thôi được! Tao sẽ cử một thằng giao con cho mày đồng với lúc mày giao tập hợp đồng đã ký cho thằng đó. Tiền chao cháo múc. Ok?”
“Đại ca...” Tên râu xồm khẽ kêu nhưng tên mặt bủng gạt đi. Theo suy nghĩ của hắn thì Vĩnh Uy và thằng nhỏ sẽ không đời nào thoát được khỏi đây. Chỉ cần hắn nắm chắc trong tay số cổ phần được chuyển nhượng đó thì mọi việc còn lại giải quyết cũng đơn giản.
Vĩnh Uy đồng ý với điều kiện của hắn. lùi lại cách xa bọn chúng thêm một chút. Mấy tên lâu la cũng rùng rình chuyển động theo nhưng đại ca của chúng phẩy tay ngăn lại.
Tên đô con bặm trợn nhất trong số chúng được cử đứng ra trao đổi. Hắn ôm chặt thằng bé con, tay lăm lăm con dao sắc nhọn sáng lóa. Bé Bin cũng biết tình hình căng thẳng nên không dám kêu tiếng nào.
Hắn dừng lại cách Vĩnh Uy hơn một sải tay, đôi lông mày xếch ngược lên ra ý chờ đợi.
Anh giơ tập giấy về phía tên đô con trước mặt, một tay vẫy vẫy ra hiệu cho hắn mang bé Bin đây. Tên ấy nhìn anh bằng cặp mắt dữ tợn, môi mím chặt căng thẳng, hắn từng bước gần lại. Một tay cũng giơ ra, tay còn lại nới lỏng vòng ôm thằng bé hơn.
Hai bên gần sát lại nhau, bé Bin với hai tay về phía anh. Tất cả bọn chúng đều quan sát với sự căng thẳng tột độ, không gian im phăng phắc chỉ còn lại tiếng thở.
Khi anh đã nắm hờ được áo thằng bé, còn tên kia cũng chạm tay vào tập giấy tờ. Vĩnh Uy liền dồn hết sức mạnh vào cẳng chân... tay ném mạnh tập giấy tờ khiến nó vãi tung lên mặt tên đô con, hắn hoàn toàn bất ngờ... tay còn lại anh giật mạnh thằng bé về phía mình. Đồng thời tung cú đã dồn hết sức đạp thẳng vào bụng hắn.
Vĩnh Uy ôm chặt con lùi nhanh lại, cả bọn nổi lên tiếng rống, phẫn nộ... Nhưng cũng ngay khi đó tiếng còi rú rít, tiếng hô ngừng tay của cảnh sát vang lên, cùng lúc hàng chục bóng áo xanh xông vào, tay giơ cao súng, miệng hét tất cả ngừng tay.
Trong một thoáng tất cả đều hỗn loạn, kẻ thì chạy chối chết, tên thì quá bất ngờ chết đứng. Tên mặt vàng không hiểu nổi, rõ ràng hắn đã cho người theo sát thằng khốn kia từ lúc hắn lao đến đây, hoàn toàn không có một bóng cảnh sát bám theo. Vậy mà...