Dương Quang có chút hiếu kỳ: “Anh ta là ai vậy? Trông có vẻ khá lịch lãm.”
Bạch Lộ cố gắng lấy lại vẻ thản nhiên. “Anh ta… là cố vấn của công ty em.”
Dương Quang còn muốn hỏi thêm thì chuông điện thoại reo. Là Thượng Vân - mẹ anh - hỏi anh đã tới nơi chưa và nhắc nhở anh mau về ăn cơm. Sau khi dập máy, anh không còn quan tâm đến việc vừa xảy ra nữa, kéo tay Bạch Lộ. “Đi thôi, về nhà ăn cơm, cha mẹ đang đợi chúng mình đấy!”
“Về nhà ăn cơm”, bốn chữ này sao mà ấm áp thế! Khi Bạch Lộ đi cùng Dương Quang, chân cô như bị đông cứng, bước đi khó nhọc. Thái độ vừa rồi của Chương Minh Viễn cứ hiện lên trong đầu cô. Kỳ lạ là, trong tiết trời đang ấm dần nhưng vẫn còn chút se lạnh của tháng Ba, lòng bàn tay cô bỗng đổ mồ hôi, ướt lạnh.
Cuối tháng Ba, công ty ký kết thành công một hạng mục. Vương Hải Đằng rất phấn khởi, sau khi thưởng cho các phòng ban còn mời vài vị giám đốc ăn cơm. Bạch Lộ là trợ lý của Hoắc Mai nên cũng được đi cùng.
Cô chẳng hề thích tham gia những bữa tiệc thế này. Ngồi cùng bàn với toàn lãnh đạo, làm sao có thể ăn thoải mái được chứ? Trong tất cả những người có mặt ở đó, cô có chức vị thấp nhất, chưa ai động đũa, làm sao cô dám, người ta đặt đũa xuống, cô cũng phải ngừng ăn… Đặc biệt, cô lại không biết uống rượu, nhưng trong những tình huống thế này, không uống là không nể mặt lãnh đạo, dù thế nào cũng phải uống vài ly. Vậy mà gọi là ăn cơm sao? Thật chẳng khác nào mang vạ vào thân! Nhưng nghĩ đến tiền thưởng hằng tháng, cô không thể không chịu cái vạ này.
Bữa tiệc tối hôm ấy còn khó khăn hơn những gì mà Bạch Lộ tưởng tượng. Quá nửa bữa tiệc, Giám đốc Lưu của phòng Tài vụ trong lúc đi nghe điện thoại đã nhìn thấy Chương Minh Viễn, anh ta vừa gọi điện vừa đi từ phía thang máy tới. Giám đốc Lưu lập tức quay trở về phòng tiệc nói với Vương Hải Đằng. Vương Hải Đằng tất nhiên phải đứng dậy, ra ngoài đón.
Đúng lúc Vương Hải Đằng mở cửa bước ra, Chương Minh Viễn đi tới cửa phòng tiệc của họ. Anh ta vẫn đang nói chuyện điện thoại, gật đầu một cái coi như đáp lời, chân vẫn không dừng bước. Nhưng được vài bước, anh ta đột nhiên đứng lại. “Được rồi, cứ vậy đi!”
Kết thúc cuộc gọi một cách nhanh gọn, anh ta quay người như vừa nhìn thấy Vương Hải Đằng. “Tổng giám đốc Vương, ông cũng dùng bữa ở đây sao?!”
Vương Hải Đằng còn chưa kịp trả lời, cửa phòng VIP phía cuối hành lang bỗng bật mở, một người đàn ông trẻ trạc tuổi Chương Minh Viễn, ăn mặc sang trọng đủng đỉnh cất lời: “Chương công tử, sao đến rồi mà còn chậm trễ vậy! Đợi mình cậu thôi đấy!”
Chương Minh Viễn quay lại nói với anh ta: “Âu Vũ Trì, tôi gặp người quen, các cậu ăn trước đi, lát nữa tôi sẽ tới.”
Vương Hải Đằng cảm thấy hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng tây, Chương Minh Viễn không những dừng bước nói chuyện với ông ta mà còn nhận lời vào phòng tiệc của ông ta ngồi. Tất cả mọi người đều đứng dậy nghênh đón Chương Minh Viễn, nhường chỗ cho anh ta. Tất nhiên, đó chính là chỗ ngay cạnh Vương Hải Đằng, nhưng anh ta không ngồi, nói như thể đang đùa: “Tôi ghét nhất là ăn cơm mà ngồi cạnh đàn ông.”
Vương Hải Đằng cười lớn. “Điều đó dễ thôi, ở đây có hai người phụ nữ. Nào, Hoắc Mai, cô ngồi xích sang để cố vấn Chương ngồi giữa cô và Bạch Lộ.”
Ban đầu, Hoắc Mai và Bạch Lộ ngồi cạnh nhau, giờ xen vào một ông Chương Minh Viễn. Một người như vậy ngồi bên cạnh khiến Bạch Lộ thấy rất không tự nhiên, chiếc ghế đệm êm ái bỗng như biến thành thảm gai. Cô thật hy vọng anh ta sẽ chỉ ngồi một lúc rồi đi, dù sao thì bạn anh ta còn đang đợi ở phòng VIP bên kia. Ai ngờ, anh ta cứ ngồi đó mãi, ngoài nói xã giao vài câu với mấy vị lãnh đạo còn hỏi chuyện cô: “Bạch tiểu thư người ở đâu vậy?”
Cô không thể không trả lời: “Tôi người Vô Tích.”
“Ồ, mỹ nữ Giang Nam đây!” Anh ta nhấc ly rượu, nhếch môi đầy hàm ý. “Tôi mời cô Bạch một ly, rất vui được làm quen với cô!”
Cô khẽ cười, nhấc ly lên một cách bị động. “Cảm ơn anh!” Một ly rượu vang đỏ từ từ chảy xuống họng, vị chua chua đắng đắng ngấm vào gan ruột. Lúc này, Bạch Lộ lại nghe thấy Chương Minh Viễn nói: “Bạch tiểu thư, trước đây tôi có quen một cô gái nhìn rất giống cô, cô ấy tên là Sương Sương.”
Cổ họng cô nghẹn lại, rượu xộc thẳng lên mũi khiến cô ho sặc sụa. Hoắc Mai vỗ vỗ lưng cô. “Thế nào rồi, đỡ hơn chưa?”
Cô vừa lắc đầu vừa ho, nước mắt giàn giụa. Điệu bộ nhếch nhác, cô cầm lấy chiếc túi, liêu xiêu đứng lên rời khỏi bàn tiệc, Hoắc Mai đỡ cô vào nhà vệ sinh. Sau khi tỉnh táo lại, cô nói với Hoắc Mai rằng muốn về trước, còn nói thực ra hôm nay bị đau đầu, không muốn tham gia, bất đắc dĩ mới phải đến, phải uống vài ly rượu nên đầu càng đau, quả thực không thể tiếp tục ngồi được nữa.