Ông lập tức mượn cớ nói tiếp: "Thấy không, đó là thể thao, sự sống bắt nguồn từ thể thao".
Tôi cũng thấy đúng như vậy. Từ nhỏ tôi đã nghịch ngợm hơn những đứa trẻ khác, bị thương không ít, nhưng chẳng mấy khi ốm; ngày còn đi học, sáng sớm luôn cùng bố nuôi chạy ba kilomet, thể dục xong thấy người khỏe khoắn, tinh thần cũng thoải mái, chẳng có lý do gì mà mắc chứng trầm cảm cả.
Ngược lại hệ hô hấp được rèn luyện, giọng cũng to, tính tình thì ngày càng giống bố nuôi, vừa nóng nảy vừa khó ưa.
Về chứng trầm cảm của Dụ Lộ thì tôi cũng chẳng muốn nói gì, tất cả đều do bố mẹ tôi quá nuông chiều nó mà ra cả.
Tôi cũng không gần gũi với bố mẹ lắm, có thời gian còn bị bỏ rơi, còn Dụ Lộ là viên minh châu trong tay họ, được nuông chiều hết mức, cả ngày chỉ nghe thấy nó thở dài, rồi viết một lô xích xông những câu nói linh tinh, nào là "Hoa rơi người chết nào ai biết", rồi thì "Hoa xuân trăng thu ai biết khi nào tàn"..., chẳng có việc gì cũng khóc, khóc xong rồi thì tự than, tự thán chán rồi lại khóc kêu đau.
Hai năm cấp ba Dụ Lộ nghỉ học ở nhà, bạn bè đồng trang lứa gần như đã đi học đại học hết rồi. Bố tôi có quan hệ tốt với ông hiệu trưởng trường cấp ba, quyết định cho cô nàng học thêm một năm nữa coi như là đã tốt nghiệp. Vậy mà kết quả là cô nàng vừa nhìn thấy sách vở là lăn đùng ra giường vật vã: "Ôi đau đầu quá, khó chịu quá đi mất".
Về sau chẳng ai dám nhắc đến chuyện này nữa.
Bạn nói xem có cách nào không? Từ nhỏ tôi đã ham mê bóng rổ, trốn học, mang mớ kết quả thi thấp tẹt về liền bị mẹ cho một cái tát trời giáng: "Mày mà không vào được trường điểm thì đừng có vác mặt về nhà nữa". Thế là tôi phải ngoan ngoãn ôm mặt về phòng đọc sách, không dám ho he gì.
Cho nên mới nói chứng trầm cảm đều do được nuông chiều quá mà ra, điều kiện sống tốt quá mới không ốm mà cứ rên lên như thế, nếu cuộc sống mà nghèo đói như nông dân, thì còn hơi đâu nghĩ đến mấy vấn đề tinh thần nữa, được ăn no đã là tốt lắm rồi.
Dạo này thấy Dụ Lộ có vẻ tiến bộ. Cuối tuần tôi về nhà lấy quần áo, thấy cô nàng đang ôm máy tính chat chit, trên màn hình cả QQ[2] và MSN[3] cùng mở, biểu tượng chim cánh cụt đáng ghét kia cứ kêu quàng quạc liên hồi, thật bực mình.
[2] QQ: phần mềm chat rất phổ biến ở Trung Quốc, có biểu tượng là chim cánh cụt.
[3] MSN – viết tắt từ tiếng Anh Microsoft Network – một tập hợp dịch vụ Internet được cung cấp bởi Microsoft.
Khuôn mặt hớn hở, lộ ra cái vẻ thẹn thùng của thiếu nữ mới lớn.
Tôi đoán Dụ Lộ đang yêu anh nào trên mạng, nhân lúc cô nàng đi vệ sinh, tôi mới nhìn trộm, tên của cậu kia là một chùm hỏa tinh văn mà tôi không thể nhận ra được, nội dung chat rất tình tứ, hồi tôi còn yêu Đồng Nhược Thiên cũng chẳng bao giờ nói những lời sến súa như thế: "Vợ yêu à, chồng nhớ vợ yêu rồi, nào, hun cái nào, muah!".
"Vợ cũng nhớ chồng yêu lắm, hội nhà #Y%$& vừa đến bắt nạt người ta, hu hu hu, vợ không đọ nổi với bọn họ, chồng phải giúp vợ đấy".
"Ngoan nào cưng, chồng đang đi mua quần áo, đợi lát nữa chồng sẽ gọi hội anh Siêu đến xả giận cho vợ nhé".
Tôi không tìm thêm được gì nữa, lặng lẽ rời khỏi phòng Dụ Lộ, chị giúp việc vắt cam tươi, đặt lên bàn một cốc, quên không cho đường, hơi đắng, nhưng tôi không để ý đến điều ấy.
Đột nhiên tôi cười ranh mãnh, thật không dám nghĩ mình lại đểu đến vậy, nhưng, không gian ác thì thật có lỗi với bản thân bao năm nay phải chịu uất ức, cho nên tôi chọn cách im lặng.
Lúc bước ra khỏi nhà tôi còn nghe thấy tiếng mắng học sinh của bố tôi từ trên tầng vọng xuống, dạo này tính khí ông khó ưa hết mức, bởi vì ông đang trong thời kỳ tự mình ép mình cai thuốc. Bình thường ông hay ca thán với tôi, hết thuốc là cảm thấy hết đối tượng để trút giận, tôi mua rất nhiều loại kẹo cao su, nhưng ông không thích ăn, toàn đưa mẹ nuôi tôi mang đến chia cho mấy cô y tá ở viện.
Thực ra rất nhiều người nghĩ rằng bác sỹ là hình mẫu của lối sống lành mạnh, ăn uống đúng giờ, không rượu, không thuốc lá, sống có nề nếp, nhưng bác sỹ cũng là người, đặc biệt là bác sỹ khoa ngoại ở Trung Quốc, áp lực chuẩn đoán và phẫu thuật rất lớn, không hút thuốc, không uống rượu chắc là lạc loài lắm.
Ngày trước Đồng Nhược Thiên cũng hút thuốc ác lắm, mỗi ngày một bao, nhưng tay và răng của anh ta lại rất sạch sẽ. có lần tôi mắng anh ta là đồ không tim không phổi, anh ta chỉ tay vào phổi mình nói: "Chỗ này đen hết rồi". Sau đó chỉ tiếp xuống dưới, "Tim đây, cũng sắp hết rồi".
Cuối cùng Đồng Nhược Thiên chìa đôi tay nhợt nhạt ra: "Đây là kết quả của việc cọ tay bằng PVP-I[4] hàng ngày đấy".
[4] Povodone- iodine là một phức hợp hữu cơ dùng để sát trùng vết thương.