Lâm trả lời:
- Anh Hai đón tiếp rồi đưa ra xe đi liền làm sao con mời vô gặp dì được?
Bà Lệ Hằng xám mặt:
- Từ hôm nay tao ở nhà bển, đi lối cửa bển, có ai hỏi cứ trả lời là tao về tỉnh rồi, còn bác sĩ Minh có trở lại mày hẹn sáng mai sau giờ coi mạch, tao sẽ là người khách cuối cùng vô nói chuyện với hắn.
Lâm gật đầu nhưng còn ráng nói:
- Sao con thấy lo lo dì ạ, tại sao họ biết tên con vậy kìa, con có bao giờ xài cái tên đó ở chỗ nào đâu? Chỉ nội nhà này biết thôi à. Bà Lệ Hằng hỏi:
- Mày xưng tên với con Ngọc Lan là gì?
- Thưa là Duy.
- Vậy thì khỏi lo, không ai biết mày là Lâm đâu. Tao sẽ dặn bác sĩ Minh đừng kêu mày bằng tên đó nữa là yên. Lâm nói:
- Con chờ nhắn bác sĩ Minh cho dì rồi con thử đến thăm Ngọc Lan xem có chuyện chi lạ không nghe dì?
Bà Lệ Hằng gật đầu gom những cuốn sách trên bàn, bảo Lâm:
- Mày tiếp dọn sách và đồ dùng của tao qua bển, từ nay tao không qua đây nữa. Phi Diệp muốn gì bảo nó qua tao nghe chưa.
Lâm tiếp tay dọn đồ đạc của bà Lệ Hằng đi theo lối cầu thang qua nhà bên. Trong khi đó Tường Linh ngồi bên Ngọc Lan trong căn phòng khách sang trọng của biệt thự Đức Hùng.. Tên hai cha con ông Đức.
Ngọc Lan mười sáu tuổi, cô gái có vóc dáng giống cha, cao lớn hơn các cô gái cùng lứa tuổi. Mặt giống cha và anh như tạc nhưng cử chỉ và lời nói ngây thơ hơn trẻ nít. Mang vẻ ngây thơ khờ khạo nên Ngọc Lan đẹp ngây thơ, cặp mắt to đen không vướng ưu tư và nụ cười như vu vơ tận đâu đâu.
Ngọc Lan đang để yên tay mình trong bàn tay Tường Linh. Đã biết cô gái này mắc bệnh lãng trí, ăn mặc thô sơ, mặt mũi mộc mạc không điểm trang, son phấn, chứng tỏ Ngọc Lan không tha thiết sự gì. Tường Linh nhỏ nhẹ gợi lại hình ảnh Tuấn Hùng trong trí cô bé trước khi vô cuộc điều trạ Nàng bắt đầu hỏi thăm bình thường:
- Ngọc Lan lớn rồi xinh đẹp quá, coi em đẹp và khỏe hơn trước nhiều chị mừng lắm.
Ngọc Lan nhìn tận đâu đâu. Tường Linh hỏi tiếp:
- Hôm anh Tuấn Hùng về nước có mua gì cho em không?
Ngọc Lan hiền từ nhìn Tường Linh hỏi lại:
- Anh Tuấn Hùng đâu, ảnh đi nữa rồi hả? Sao anh không ở nhà với em?
Tường Linh chau mày:
- Ủa, anh Tuấn Hùng chết đã chôn rồi mà em không biết sao?
Ngọc Lan vẫn ngây thơ nhìn vào mắt Tường Linh:
- Ảnh chết rồi à, hồi nào đâu? Mà chết làm sao hả? Sao em không hay? Chừng nào ảnh mới về nữa?
Tường Linh trố mắt nhìn cô gái mang một nhan sắc đẹp đẽ, nhưng lại không có một chút trí khôn thì tự nhủ:
- Có lẽ Ngọc Lan không biết gì thật, hay là nàng đóng kịch?
Tường Linh ngồi im lặng một lúc rồi lựa lời hỏi:
- Em có quen ai tên Lâm không? Em có nhớ tên chị không?
Ngọc Lan hỏi:
- Chị là Tường Lan chớ gì?
Tường Linh cười:
- Tường Lan là tên mẹ chị, chị là Tường Linh mà...
Ngọc Lan lắc đầu:
- Không phải mẹ chi... Chị Tường Lan đến chơi với em hoài hà, nếu chị là Tường Linh thì chị Tường Lan đâu?
- À, chắc em nói Tường Vân em của chị?
Ngọc Lan gật đầu.
- Phải đó, đúng rồi, em quên mất, chị là Tường Linh à? Tường Linh nghe cô gái nói năng lộn xộn nhưng không nản chí, nàng tiếp tục cuộc điều tra:
- Sao em nói không quen Lâm. Lâm mặc cái áo có ca rô vuông vuông đó, hắn nói quen em mà?
Ngọc Lan nhìn nàng rồi vỗ tay reo lên:
- À, em nhớ ra rồi, người hay mặc áo ca rô đó là anh Duy chớ, em quen chỉ có mình anh Duy thôi hà, em ở nhà một mình buồn lắm, mỗi ngày ảnh đem sữa tươi bán cho má đó, ảnh tốt lắm chị Ơi... ảnh nói chuyện với em vui ghê đi.
Nghe Ngọc Lan nói đến Duy quá nhiều, Tường Linh lắng nghe và suy nghĩ:
- Lạ thật lại còn tên Duy nào nữa đây. Hay là một người mang hai tên? Rồi Tường Linh thoáng mừng vui, nàng nắm tay Ngọc Lan:
- Em gái của chị, em nói em quen Duy, vậy hắn ở đâu?
Ngọc Lan cười và cúi đầu e lệ:
- Em không biết vì em đâu có được ra khỏi nhà. Nhưng em biết tối nào anh Duy cũng đến thăm em vài phút, còn buổi sáng thì ảnh đem sữa đến cho má. Tường Linh nhìn ra trời tối hỏi:
- Có dấu hiệu riêng khi Duy đến à?
Ngọc Lan gật đầu buồn buồn nhìn Tường Linh:
- Phải có hiệu cho em ra mở cửa sổ, đứng nói chuyện với ảnh vài phút thôi. Tường Linh nắm tay Ngọc Lan:
- Em thương Duy lắm sao?
Ngọc Lan lại sáng lóe cặp mắt:
- Thương chớ, vì chỉ có một mình ảnh thương em thôi. Cha mẹ thì nói sẽ gởi em đi chữa bệnh tận đâu đâu.. Nhà này thì ai cũng bảo em khùng. Tường Linh cười:
- Còn anh Tuấn Hùng có thương em không?
- Anh Hai à? Ảnh có thương em chớ nhưng ảnh đi hoài đâu có nhà. Tường Linh chau mày:
- Sao em không biết rằng anh của em đã chết rồi?
Ngọc Lan lắc đầu:
- Chết ư? Em không tin đâu, em vẫn đem sữa cho anh hai khi anh hai có nhà mà, phòng anh hai bên này nè nhưng ảnh đi mấy hôm nay rồi. Tường Linh run tay, nàng chụp tay Ngọc Lan: