Chiều hôm sau Mộ Dung Phong mới về, vì đêm trước không ngủ đêm sau lại thức thâu đêm, trong mắt anh vần lên toàn tia máu. Dáng vẻ giống như mệt mỏi đến cực điểm, sau khi về cơm cũng không ăn, nằm lên giường ngủ luôn, nghe tiếng ngáy nho nhỏ của anh. Tĩnh Uyển thấy vô cùng đau lòng, cúi người xuống tháo giầy, lại đắp chăn cho anh, còn mình đứng trước cửa sổ là áo sơ mi cho anh.
Cô chưa là xong mấy cái áo, Tôn Kính Ngư đã gọi khe khẽ bên ngoài: “Phu nhân”. Cô vội đi ra, hóa ra là Hà Tự An đến, bình thường anh luôn rất kính cẩn với cô, hành lễ rồi mới nói: “Phiền phu nhân gọi Cậu Sáu dậy”. Đương nhiên là việc quân cấp thiết, cô hơi chần chừ, Hà Tự An đã giải thích: “Trong cuộc tổng tuyển cử của nước bạn chúng ta xảy ra chuyện, bây giờ thái độ của bên cầm quyền không tốt cho chúng ta. E rằng về sau chiến cục phía bắc sẽ rất khó khăn cho chúng ta. Nếu điều binh từ tuyến Nam về,vậy thật sự sẽ phí hết công sức, bây giờ điện báo của họ đã đến rồi…”.
Cô đang kinh ngạc, định hỏi tiếp,Mộ Dung Phong, trong phòng đã tỉnh, hỏi: “Ai ở bên ngoài thế?” Cô đáp: “Là Hà tiên sinh đến” Anh cứ thế mặc luôn đồ ngủ, đi giày xong liền bước ra, bình thường họ nói chuyện cô không làm phiền, cho nên quay vào bên trong. Không biết vì sao cô cứ miên mang nghĩ đến lời nói của Hà Tự An, đờ đẫn một lúc lâu, chợt ngửi thấy mùi khét, mới nhớ ra mình đang là quần áo. Chân tay lóng ngóng thu dọn, chiếc bàn là đó rất nóng, cô lại không quen làm việc này, vội vàng muốn nhấc lên, nhưng lại chạm vào tay, cô kêu thất thanh “á” một tiếng, chiếc bàn là rơi bịch xuống đất.Mộ Dung Phong ở bên ngoài nghe thấy tiếng la của cô lập tức xông ngay vào, thấy cô đứng đó không biết phải làm sao, anh cuống quýt, hỏi: “sao thế”.
Tuy cô đau nhưng cố chịu đựng,nói: “không sao chỉ bỏng một chút thôi”.Anh nâng tay cô lên xem, vết bỏng đã phồng rộp, có vẻ bỏng không nhẹ, anh quay đầu lại hét lên: “Tôn Kính Nghi mau lấy mỡ chồn đến đây” Thấy chiếc khăn mặt treo trên giá bên cạnh, anh vội vàng thấm ướt phủ lên giúp cô, đến khi Tôn Kính Nghi đem mỡ chồn đến bôi, tay cô dể chịu hơn nhiều.
Cô rất xấu hổ: “Em thật ngốc chút việc cỏn con cũng không làm được”. Anh nói: “Mấy việc này vốn không cần em làm, tự em cứ thích trổ tài”. Tuy ý trách móc, nhưng giọng điệu đầy thương xót. Trong lòng cô ngọt ngào, mỉm cười nói với anh: “Hà tiên sinh còn đợi anh ở bên ngoài đó, mau đi ra đi đừng để lỡ việc”.
Anh “ừ” một tiếng lại dặn dò cô: “Đừng thích trổ tài nữa”. Cô giậm chân: “Cả ngày chê em lắm chuyện, anh còn lắm chuyện hơn em”. Anh vốn vì tình hình nguy cấp, luôn khó chịu không vui, thấy cô giận dỗi vớ vẫn như thế, dáng vẻ yểu điệu dễ thương rung động lòng người, nên không nhịn được mỉm cười.
Chương 22:
Vì đã vào đông chiến sự ngày càng cấp bách. Thừa quân tuy đánh đến thành Càn Bình, nhưng vì chính phủ nước ngoài ra mặt, nên không thể không tạm đình chiến, chỉ bao vây Càn Bình, cuộc điều đình do chính phủ nước ngoài bắt đầu đàm phán. Vì nước bạn chuyển qua ủng hộ chính phủ Xương Nghiệp, nên Mộ Dung Phong rất đau đầu, tình hình đàm phán cũng bị mắc ở đó. Tuy Càn Bình đã nắm trong tay, nhưng vì chịu sự kìm hãm trong ngoài, Thừa quân không thể động đậy được. Không chỉ chiến sự ở phía Nam mà chiến sự giữa tuyến Bắc và nước Nga cũng vì có một số nước uy hiếp nên phải liên quan, không thể không kiêng kỵ vài phần.
Cho nên không chỉ Mộ Dung Phong, ngay cả đám trợ lí cũng sốt ruột. Hôm đó sau khi cuộc họp kết thúc, các thư kí ai cũng bận rộn, chỉ có Hà Tự An và Chu Cử Luân chưa đi. Mộ Dung Phong vốn không thích ngồi lâu, lúc này nửa ngồi nửa nằm trên sofa, gác chân lên bàn trà hút thuốc, điếu hút chưa được một nửa đã vứt đi, lát sau châm một điếu khác, lúc sau lại dúi vào chiếc gạt tàn thủy tinh, trong đó đã chứa đầy tàn thuốc lá. Hà Tự An ho một tiếng nói: “Cậu Sáu, Tự An có mấy câu không biết nên nói hay không?”.
Mộ Dung Phong nói: “Tôi thấy mấy hôm nay cậu cứ ấp a ấp úng, rốt cuộc có chuyện gì?” Hà Tự An nói: “Bây giờ tình hình tuy không xấu lắm, nhưng cứ mắc kẹt thế này sẽ gây bất lợi cho chúng ta. Cho dù dành được Càn Bình, đại cục phải nghe theo sự sắp đặt của chính phủ Xương nghiệp quả thật rất vô vị.” Mộ Dung Phong “ừ” một tiếng ,nói: “Nội các Xương Nghiệp do Lý Trọng Niên nắm giữ, cái tên đó có thù với chúng ta đã lâu, bâygiờ chắc đang cười với nỗi đau của người khác”. Trong lòng anh phiền não, cứ dùng chân đá mấy cái chụp bằng sa tanh thêu hao trắng trên bàn trà, đôi giày quân đội bằng da trên chân, anh đã bị sa tanh chà sáng bóng, đám chụp bằng sa tanh đã bị nhuốm vết bẩn lớn, biến thành màu nâu đất. Chu Cử Luân là một người nghiện thuốc, chỉ ngồi bên hút thuốc không hề nói gì.
Hà Tự An nói: “Nội các tuy là của Lý Trọng Niên, nhưng không nắm tiền và lương thực, hắn ta cũng khó mà d0i được một bước. Nếu Trình gia Ủng Nam chịu ủng hộ cậu Sáu, không những nguy cơ trước mắt được giải quyết mà đại sự sau này còn xuôi chèo mát mái”. Mộ Dung Phong vốn đã buồn phiền, đá mạnh vào bàn trà phát ra tiếng lạch cạch: “Đừng vòng vo cậu có cách gì hả, thuyết phục Trình Doãn Chi ủng hộ tôi?”