Gõ nhẹ vào cánh cửa phòng Hội Sinh viên, Thiên Ngọc nghe tiếng gọi “Vào đi” thì đẩy mạnh cửa bước vào. Đập vào mắt vẫn chỉ là tấm lưng rộng của Khang Duy, khốn khiếp, anh ta vẫn luôn như thế, không thèm quay mặt lại nói chuyện với nó tử tế. Nó lên tiếng chán nản:
- Có chuyện gì vậy thưa hội trưởng?
- Chiều nay 4 giờ đến bóng trường nhé. Hội Sinh viên có việc giao cho cô ở đấy.
Khang Duy quay người lại nhìn nó, khuôn miệng hơi nhếch lên tạo ra đường cong giống như một nụ cười. Thiên Ngọc nhìn anh ta phát ớn, giọng líu lại:
- Tôi phải làm gì?
- Đến rồi biết. Bây giờ cô có thể về.
Khang Duy lại quay lưng lại, miệng cười khoái trá. Nó chẳng thèm quan tâm, nhăn mặt bước ra ngoài, cái nó lo lắng bây giờ là tài khoản điện thoại của nó, phải về nhanh, càng nhanh càng tốt.
Nghe tiếng lạch xạch mở cửa, Khang Duy như nhớ ra điều gì đó vội vã quay lại, anh hét lên giọng khó chịu:
- Khoan đã. Thái độ ban sáng của cô đâu rồi? Còn dám cúp máy điện thoại của tôi...
- Gì? - Thiên Ngọc xoay người, há hốc miệng.
- Cô xem lại điện thoại đi, tôi đã gọi và cô đã hét ầm lên rồi dập máy.
Thiên Ngọc ngơ ngẩn một lúc rồi như hiểu ra vấn đề, có thể tạm tưởng tượng ra khung cảnh lúc đó. Tính để anh ta bẽ mặt, nó ngơ ngác giơ điện thoại lên trước mặt Khang Duy, cười nham nhở:
- Tôi đâu thấy???
- Cô xóa rồi. - Khang Duy cũng nở nụ cười nham hiểm như muốn vạch tội nó.
- Tôi không xóa. - Nó so vai nhìn Khang Duy, ánh mắt thấp thoáng tia cười.
Khang Duy có vẻ không giữ được bình tĩnh trước thái độ dửng dưng quá đáng của Thiên Ngọc, anh bực mình đứng dậy, chỉ tay vào chiếc điện thoại trên tay nó:
- Tôi thề là cô xóa.
- Anh gọi lại xem.
Khang Duy có vẻ bực dọc nhấn số Thiên Ngọc gọi lại, đầu dây bên kia có chuông, nhưng điện thoại của cô gái trước mặt lại không có động tĩnh gì. Mặt anh hơi cau lại, đúng là tiếng nhạc chờ ban sáng, và...
- Alo.
Giọng nói ban sáng, lại giọng nói choe chóe khó chịu ban sáng vang lên khiến Khang Duy giật thót. Mặt anh hơi nóng, miệng lắp bắp thốt ra mấy từ:
- Cô... là ai vậy ?
- Anh bị thần kinh hay tâm thần phân liệt, gọi đến rồi hỏi tôi là ai? Tôi là bà nội anh, lưu số tôi vào nhé. - Rụp.
Mặt Khang Duy biến sắc, có chuyện gì vừa xảy ra vậy? Số này là Hoàng Quân cho, không thể sai được, nhưng mà... Khang Duy ngẩng mặt lên, thấy Thiên Ngọc đang cố nhịn cười, mặt rất chi là phởn. Cố kìm cơn buồn cười lại, nó lên tiếng :
- À. Hóa ra anh gọi nhầm cho bà nội anh. Thôi coi như tôi không biết chuyện mất mặt này của anh nhé. Tôi về!
Nhục, quá nhục nhã ! Mất mặt, quá mất mặt! Khang Duy đập bàn rầm rập khi Thiên Ngọc vừa đi khỏi, mặt mũi tối sầm gọi ngay cho Hoàng Quân để xác minh số điện thoại. Không sai, một số cũng không sai... Vậy sao cái người ở đầu dây bên kia, đáng nhẽ là Thiên Ngọc mà lại bỗng dưng biến thành... bà nội vậy???
_oOo_
Thiên Ngọc vừa đi ra cửa vừa cười như nắc nẻ. Bà nội! Haha ! Nhật Linh chơi ác quá, tên đó chắc sẽ điên lên mất. Xả được bao nhiêu là tức trong người, thế này để điện thoại ở nhà lại hay. Nó như xả được một phần cơn giận, mất mấy trăm đồng cho con bạn thân vào wattpad đọc truyện cũng không hề gì.
Về đến nhà, mùi thịt rán thơm lừng xộc ngay vào mũi khiến nó cảm thấy vô cùng sảng khoái. Lâu lắm không được ăn thịt, Nhật Linh ở nhà thật là thích. Thiên Ngọc chạy ùa vào nhà như trẻ con vừa được đón khỏi mẫu giáo, nhìn thấy bố mẹ mua cho cây kẹo mút sôcôla.
- Hôm nay Gấu làm bà nội hở? - Thiên Ngọc cười như nắc nẻ.
- Thế tớ là bà nội đứa nào đấy? - Nhật Linh vừa gắp miếng thịt rán, vừa hỏi.
- Thì chính là cái tên hội trưởng Hội Sinh viên xấu tính đó đấy. - Thiên Ngọc nháy mắt. - Thật là hay quá mà, lúc hắn gọi tớ lên phòng khiển trách, vênh mặt lên nói rằng tớ tại sao dám dập máy hắn. Tớ mới kêu hắn gọi lại... Tiếp đến là màn nói chuyện đẳng cấp của cậu, hắn cái mặt méo xệch không hiểu chuyện gì xảy ra, trông hài...
- Bõ tức chưa? - Nhật Linh cũng nhìn nó cười hí hửng.
- Một ít. - Nó nhón tay vào đĩa, bốc một miếng thịt nhét vào miệng. - Ngon quá, lâu không được ăn thấy ngon quá!
Dọn cơm ra, Nhật Linh với Thiên Ngọc lại vừa ăn vừa tép tôm đủ thứ chuyện. Chuyện của Linh, chuyện của Ngọc, chuyện của Hoàng Anh... Lại xoay quanh vấn đề chính, Thiên Ngọc thao thao bất tuyệt kể xấu tên hội trưởng Hội Sinh viên. Nhật Linh vừa nghe vừa cười thích thú, tên Khang Duy kia ăn cơm chắc hắt hơi hoài quá.
- Cậu bảo cậu thích Hoàng Quân hả ? - Nhật Linh đột nhiên lên tiếng chặn lại câu chuyện đang hào hứng của Thiên Ngọc.
- Ơ! - Thiên Ngọc đang kể bỗng sững lại. - Ừ thì cậu ấy rất tốt, lại đẹp trai, ai mà không thích chứ? À mà chiều nay tớ phải đến sân bóng trường làm cái trò gì đó. - Nó gắp miếng thịt còn lại trong đĩa bỏ vào miệng. - Hắn ta bảo tớ thế.