- Oắt đờ heo???
Nó tất nhiên là không kiềm chế nổi mình rồi. Ờ, có đứa nào điên như cái đứa đang gọi điện cho nó không nữa? Tốn bao nhiêu tiền điện thoại nãy giờ chỉ để khoe rằng hôm nay có ai đó dậy sớm tập thể dục sao??? Có thế mà phá tan giấc ngủ bình yên của nó sao? Đáng đấm!
- Cậu biến đi cho tớ nhờ!
Nó đưa điện thoại ra khỏi tai, tính ngắt máy, bỗng nghe loáng thoáng giọng nhỏ bạn nhỏ nhẹ:
- Tớ đỗ rồi!
- Gì??? - Nó ngạc nhiên gí điện thoại lại gần - Cậu nói gì cơ?
- Thôi ngủ đi, không làm phiền giấc ngủ bạn hiền.
Nói rồi cô bé ở đầu dây bên kia phũ phàng dập máy khiến nó phát cáu, mặt càng nóng. Nó vội vã bật dậy rồi bấm số gọi lại.
- Cậu đừng tưởng không gặp cậu thì tớ sẽ để cậu yên nhá. Nãy đang nói gì? Nói tiếp đi, nhanh!
- Nói cái gì??? - Cô bé bên kia giả bộ ngơ ngác - Hôm nay tớ dậy sớm đi tập thể dục với bá cơ nhá. Bá đang ở đây nhá. Muốn mà đánh được tớ í!
- Chấp cả hai bá con, cho xuống ao giờ đấy. Cái gì nói nhanh! - Nó dường như không giữ được bình tĩnh.
- Ờ. Thì tớ bảo tớ đỗ rồi. Trường có điểm tối qua. Cậu cũng vậy. Nói chung là hai đứa sắp là sinh viên năm nhất Đại học G-Law rồi nhé!
- Thật chứ? - Giọng nó hớn ha hớn hở, thái độ thay đổi chóng vánh. - Cậu đùa tớ hay nói thật đấy?
- Thật! - Con bạn nó nhấn mạnh - Tin hay không thì tùy. Goodbye bấy bì nhé!
Lại dập máy thật nhanh chóng. Con bạn nó lại mất hút, nó cầm chặt chiếc điện thoại, đầu óc ngơ ngơ. Vội vã vùng dậy ôm chầm lấy cái máy tính. Danh sách sinh viên năm nhất Học viện G-Law, Học viện G-Law...
Nó run run di chuột, nhấp vào danh sách học viên năm nhất, gõ từng dòng chậm chạp vào ô tìm kiếm: Hoàng Thiên Ngọc, ngày sinh xx-xx-xx. Thấy rồi, hiện ra rồi, đúng tên nó rồi, đúng ngày sinh nó rồi. Quá tuyệt...
5 giờ13 phút sáng. Nó hét lên như một con điên giữa nhà khiến bố mẹ cũng phải giật mình tỉnh giấc. Cũng không rõ là có kinh động đến hàng xóm không, nhưng rõ ràng là nó đang điên. Điên cái điệu rõ ngớ ngẩn. Mẹ nó lo lắng bật dậy, ngó đầu vào cửa phòng nó, nhìn nó chằm chằm.
- Gì thế? Cháy à? - Bố nó hét ầm lên.
- Có chuyện gì thế??? Mơ thấy ác mộng à con? - Mẹ nó lo lắng chạy lại, nhìn nó chằm chằm.
- Không ạ. - Nó quay sang nhìn mẹ vẻ mặt vô cùng hình sự. - Mẹ vào đây nhìn cái này hộ con luôn đi, xem có phải con nhìn nhầm không. Mơ thì không phải đâu. Gấu vừa gọi con dậy mà.
Mẹ nó ngớ người quay ra nhìn, bố và đứa em cũng đang ngơ ngác. Mẹ nó bước đến trước màn hình máy vi tính, nhìn vào mấy dòng nó chỉ liên hồi.
- À. - Mẹ nó thở phào. - Vậy... vậy là đỗ rồi hả?
- Con đỗ rồi mẹ ạ. Mẹ ơi con đang điên!!!
Nó gào rú một cách man rợ, nhảy chồm chồm sung sướng. Thế là nó đã đỗ đại học, đã thoát khỏi cái cảnh cùng cực khổ sở đi sớm về khuya của Mười hai rồi, nó tự do rồi! Cứ y như Côlômbô tìm ra châu Mỹ, nó nhảy tưng tưng bấm điện thoại gọi vội cho con bạn thân.
- Đỗ rồi, đỗ rồi! Gấu à, tớ đỗ rồi!
- Vầng! - Tiếng cô bé đầu dây bên kia hí hửng - Con biết hôm qua rồi. Rõ ngớ ngẩn, ban nãy còn nổi khùng với mình, bây giờ lại...
- Ờ ờ biết rồi. - Nó kìm lại cơn xúc động. - Thế bây giờ cậu đang ở đâu? Về Mộc Châu đi, hội mình còn vụ karaoke nữa cơ mà...
- Ba ngày nữa tớ về nhé. Hội nó cũng về hết rồi, còn Hoàng Anh đang ở dưới này. Tớ với bá phải đi chơi nốt hai ngày nữa mới lên, thế nhé.
Nó vẫn chưa kìm được sung sướng, có niềm vui nào lớn bằng niềm vui đỗ đại học nữa chứ! Đại học G-Law ấy, ngôi trường mà nó vẫn luôn luôn mong ước. Ngôi trường tuyệt vời đào tạo ra những luật sư tài ba mà nó luôn nhìn thấy trên những trang nhất báo chí hay trên ti vi. Nó ngẩng cao đầu hít thở chút không khí của buổi sớm. Nó yêu công lý!
Trước khi thi, vào cái hồi còn nước sôi lửa bỏng, nó với Nhật Linh đã ngồi vẽ ra một cái viễn cảnh xinh xắn tươi đẹp về đại học, một thiên đường tự do của hai đứa nó. Tha hồ mà truyện với phim, rồi chắc mắt nó sẽ cận thêm ra, rồi chắc cũng lồi thêm vài cm nữa.
_oOo_
Gần một tháng sau hôm đi karaoke, nó và Nhật Linh cùng hẹn nhau về Hà Nội. Bố mẹ đã chuẩn bị phòng trọ, đồ dùng cho cuộc sống sinh viên của hai đứa sau này. Sau một hồi vâng vâng dạ dạ, nó và Linh chào tạm biệt bố mẹ rồi quay vào nhà. Nhật Linh, vẫn theo thói quen, ôm chầm lấy cái máy vi tính dán chặt vào đấy không thể gỡ ra. Nó điên ruột lẩm bẩm:
- Một ngày sống không máy tính cậu không chịu được hả? Không mệt sao?
- Mệt thì có mệt. Nhưng nếu không ngồi máy tính cậu cũng sẽ lôi tớ đi chơi thôi. - Nhật Linh le lưỡi. - Tớ thà ở nhà xem phim còn đỡ mệt.
Nó há hốc miệng. Ừ thì đúng là như vậy, nó ham chơi, nó hướng ngoại. Chẳng bù cho con bạn thân của nó lúc nào cũng chỉ biết nằm dài trong nhà ôm lấy cái lap và tự kỉ một mình. Ý tưởng kéo con bạn khỏi cái máy tính vụt tắt, nó nhớ ra là bé Gấu của nó khá mập. Cười đau khổ, nó đội mũ, khoác theo chiếc ba lô bước thẳng ra ngoài.