“Anh không ký hợp đồng chính thức với người chưa có bằng đại học.”
Không giấu nổi tâm trạng, Minh xịu xuống, miệng bĩu ra, “Ôi dà, nhìn không ra anh lại là nô lệ của bằng cấp. Em nói cho anh nghe, các giáo trình em học hết rồi, bản chất cũng chẳng khác nào đã tốt nghiệp. Có điều không có người đóng cộp dấu vào mông thôi!”.
Nguyên cười cười như không, anh nheo nheo mắt nhìn cô, nhấn giọng.
“Để làm nhân viên chính thức không dễ đâu cô nương ạ!”
Sau lần nì nèo chẳng thành, Minh không lần nào nói lại với Nguyên về vụ nhân viên chính thức nữa. Ở văn phòng, cô kiêm hiệm đủ các việc, văn thư, in ấn, nước nôi nhưng không hề ca cẩm, hoặc có khi ca cẩm, cô cũng chỉ chửi tục bằng đủ thứ tiếng nhưng chưa bao giờ bằng tiếng Việt, với vẻ mặt thản nhiên tự tin rằng không ai biết cả. Còn về công việc, Minh rất siêng năng. Mỗi lần có thông báo họp, mắt cô bé sáng lên, tay lăm lăm cây bút bi béo ú, có ba màu xanh đỏ vàng, cùng cuốn sổ nhỏ giả cổ khá đặc biệt. Các trang viết và những ký hiệu nhằng nhịt của cô lúc nào cũng đầy sinh khí. Trong khi trao đổi công việc, dù rất nhiều khi bệnh nói nhiều phát tác, sự liến thoắng của cô làm tập trung của mọi người suy giảm, nhưng đại để, Minh không làm hỏng chuyện bao giờ. Những form kịch bản tài liệu, chỉ đưa qua một làn cô đã nắm rất chắc, và vận dụng kỹ năng mà Nguyên truyền đạt rất nhanh. Ngay cả người trong tổ Sáng tạo cũng dành nhiều thiện cảm cho cô bởi sự nhanh trí, nhạy bén ấy. Người phòng ban khác cũng coi cô như em út trong nhà, chỉ duy nhất Khanh không thích Minh.
Khanh là phụ tá của Nguyên từ ngày ở cong ty cũ, khi anh rời đi, Khanh cũng theo anh. Ở công ty mới này, Khanh giúp Nguyên rất nhiều. Thỉnh thoảng Khanh vẫn nhắc nhở Nguyên không nên quá dễ dãi với Minh. Cô bé này chẳng biết trên biết dưới gì, với ai cũng hi hi ha ha, tạo nên một hình ảnh rất thiếu chuyên nghiệp. Bản thân Nguyên biết, diều Khanh nói không hoàn toàn sai, nhưng anh cũng biết rằng, bên cạnh cái “không chuyện nghiệp” ấy, thì từ khi có Minh, cái công ty này có sinh khí hơn hẳn. Cái sinh khí ấy, Nguyên nhận ra khi thỉnh thoảng, Minh lại xin anh nghỉ vài ngày, vác ba lô đi đó đi đây với những người trên diễn đàn phượt của cô nhóc, hay những chuyến đi mà cô nàng một mình trải nghiệm. Lúc đó, quả thực văn phòng vắng hẳn, không mùi cà phê thơm, không tiếng đàn mỗi buổi trưa, không có tiếng cô cười đến nấc cả lên, hay tiếng cô bé liến láu đủ những chuyện râu ria, chẳng đầu chẳng cuối… Đến lúc Minh vác cái ba lô to vật trở về, đứng hiên ngang giữa căn phòng, mặt đầy đắc ý, “Sao nào, em vắng mặt mấy ngày, nhân loại đã phát hiện ra giá trị của em chưa?”. Quả thực, lòng anh cũng có niềm reo vui rất nhẹ. Vào những lúc buồn cười, anh cũng vui miệng đáp lại: “Nhân loại biết rồi, bằng chứng là toàn bộ cốc chén dồn hết ở góc bàn trà kia kìa”.
Và thế là cô nhóc sẽ lập tức quăng cái ba lô xuống, thả người vào ghế xoay, than thở có ý cho cả phòng nghe.
“Chao ôi, cuộc sống thật trần trụi!!!”
Vào một buổi chiều muộn, khi mọi người trong công ty đã về hết cả, chỉ còn lại mình Nguyên. Viết nốt cái email cho đối tác xong, anh mới yên tâm đứng dậy ra về. Vừa ra đến cửa, đang định tắt điện, bỗng anh nghe thấy tiếng lầm bầm: “Shit… Shit thật. Sao chậm thế nhỉ, vãi cả khui”.
Tí nữa thì Nguyên phì cười ra. Quay lại, anh phát hiện phía góc phòng, Minh đang nằm bò ra bàn. Cô đang load mọt file gì đó, mặt mày nhăn nhó.
Anh đi thật nhẹ đến sau lưng cô, nhìn xem cô đnag tải cái gì. Mắt anh trợn trừng khi thấy trên màn hình, file đang load dở có tên là Cô giáo Thảo. Anh gõ gõ tay xuống bàn.
“Em download cái gì thế?”
Chẳng buồn ngẩng đầu lên, mặt Phương Minh xị ra, nói không chút xấu hổ, “Truyện Cô giáo Thảo ạ!”.
“Em down truyện này làm gì?”
“Thì đọc ạ!!!”
“Em đọc cái thứ này làm gì???”
Bất chợt, Phương Minh ngẩng đầu lên.
“Để biết ạ!”
Rồi như sực nhớ ra điều gì, mắt cô sáng long lanh.
“Anh có không, cho em cóp với. Sao em load mãi mà không được!”
Thấy anh ngẩn ra, cô nàng đầy vẻ nghi ngờ, “Này, anh đừng nói là anh không biết truyện Cô giáo Thảo nhé. Anh đừng để em khinh bỉ anh đi”.
Nguyên nhíu mày, cố trấn tĩnh: “Em có biết nó là truyện gì không?”.
“Có ạ. Là truyện sex mà!”
“Em biết rồi mà còn muốn đọc?”
Mặt Minh nhăn nhó, “Sao lại không! Anh cứ thử tưởng tượng xem, cả nhân loại có thể nói chuyện về cô giáo Thảo hay chú Kim chết tiệt nào dó, trong khi em không biết gì cả. Tự dưng thấy mình cứ ngu ngu kiểu gì ấy. Trưa nay em còn bị mấy anh chòng cho một trận, vì tội không biết gì…”.
Nguyên xoa mặt, cảm thấy rối trí thật sự. Với cô nàng tò mò một cách công khai thế này, anh chẳng biết phải nói sao. Trong lúc đang suy nghĩ, cô bé chợt nắm vạt áo anh, giật nhẹ một cái, mặt gian tà.