“Nhìn là biết anh đọc qua rồi! Hiiiiiiiiiii, thế nào, anh có thấy nó kinh điển như nhân loại từng nói không?”
Nguyên cốc đầu cô bé một cái, “Kinh điển cái đầu em đấy. Dẹp đi!”.
Nói xong, anh xách cặp đi thẳng, phía sau có người chửi luôn một câu, “Sao có người đạo đức đến vãi cả Pizđa thế nhỉ?”.
Nguyên nghiến răng, anh đang nghĩ đến việc nói cho cô nàng biết, anh thực sự từng có ngoại ngữ hai là tiếng Nga đấy!!!
Hôm sau, đúng dịp sinh nhật Khanh, cũng là khi công ty nhận được hợp đồng mới, Nguyên quyết định cho cả công ty đi ăn nhậu và hát karaoke. Trong lúc mấy “bô lão” ngồi yên bia bọt., thì cô nhóc Phương Minh cùng mấy anh chàng trong tổ Sáng tạo nhảy lên sân khấu, chiếm hết diện tích, hát liên lu bất tận. Người khác muốn hát chỉ có nước chạy đến cướp mic mà thôi. Phương Minh một tay cầm mic, một tay cầm chai Ken, hát đến mức mặt đỏ như gà chọi. Tới khi Tú, Sang, Hải mệt lử rồi, cô nàng đứng giữa, giọng khản đi nhưng vẫn lúc lắc đầu đầy sức sống. Thậm chí, đến gần phút cuối, Minh còn đòi tặng Khanh, người mà ai cũng biết là chẳng mấy thiện cảm với cô, một bài hát. Cô nhóc còn nói, bài này là bài “tủ của tủ của tủ” của mình, cô muốn tặng Khanh, hy vọng rằng, những khi vắng Khanh, người đàn ông đặc biệt nào đó của Khanh cũng sẽ nhớ cô như vậy!
Chẳng mấy khi cô nhóc này loằng ngằng như thế, nên ai cũng hồi hộp chờ đợi, nhất là Khanh. Nghe những lời có cánh của Minh, cô liếc nhìn Nguyên, chỉ thấy Nguyên khẽ nhướn môi cười. Cánh cửa chợt hé mở, nhân viên đem đến một cây đàn, Minh lại hách dịch sai Tú, tổ trưởng tổ Sáng tạo, tắt điện, và tắt hết mọi âm thanh đi. Cô ngồi đó, bên cạnh ngọn nến nhỏ, mắt bắt đầu nhắm nghiền lại.
Cả phòng đang căng thẳng đợi Minh hát, cô nhóc bất thình lình mở mắt, phụng phịu., “Nhân loại chẳng biết điều gì cả! Phải vỗ tay kích động tinh thần của nghệ sĩ chứ!”.
Mọi người vỗ tay rần rần, cô nhóc mới nhoẻn cười, bắt đầu so đàn. Vẫn nghe Minh đàn vào những buổi trưa ở công ty, nhưng trong không gian chỉ có một ánh nến, lặng lẽ và đầy chờ đợi, tiếng đàn Minh vang lên đầy cảm xúc.
Phố đang nhớ chân son ra vào,
Vắng em phố làm ra cơn đau
Quán đang nhớ lưng thon em ngồi
Vắng em quán làm ra u tối
Chắc ta nhớ em trăn lần hơn
Chắc ta nhớ vì môi không son
Hay vì nhớ đôi mi rèm buông
Hay vì nhớ bờ vai tóc suông
Hay là nhớ câu thưa ngọt ngào
Hay là nhớ em ngoan là thế
Nhớ ôi, nhớ ôi muôn lần nhớ
Cất đi hết vào đây giấc mơ…
Bài hát qen thuộc, lúc này Nguyên mới nhớ, hoá ra anh nghe thấy lần đầu ở quán trà. Hôm đó, anh tuyệt vọng khi biết tin Vinh lấy chồng. Giờ đây, nghe trọn vẹn bài hát lần nữa, anh mới thấy cảm xúc dần mới mẻ lại. Không buồn như khi ấy, chỉ là cảm giác thật da diết. Bỗng nhiên anh tự hỏi, đến bao giờ mình sẽ nhớ một cô gái như thế, nhớ đôi mi rèm buông, nhớ bờ vai tóc suông… hay, nhớ một làn môi không son.
Những cô gái bây giờ, thật hiếm người môi không son. Anh bỗng nhớ cô bạn thời cấp ba của mình lúc nào cũng bỏ trong túi xách một thỏi son môi mùi táo, nhớ Phương Vinh, người phụ nữ đẹp và luôn biết tôn thêm vẻ đẹp của mình bằng màu son hồng dâu, nữ tính mà mềm mại. Hay như Khanh, hôm nay đôi môi tô son đỏ của cô cườu rạng rỡ rất nhiều lần. Anh nhận ra, mình lại nhìn về bờ môi không son rất đặc biệt trước mặt. Cô nàng mắt vẫn nhắm nghiềm, ngồi phệt, tựa vào bục hát, đôi môi khép mờ theo từng câu chữ… Đúng là, trong trí nhớ của anh, cô bé ấy chưa bao giờ tô son.
Tối muộn, mọi người đi xe máy hoặc bắt taxi về. Như mọi khi, Minh liến láu nói Nguyên phải chở người phụ nữ đặc biệt tối này về nhà. Khanh nghe vậy, ánh mắt nhìn cô nhóc đột nhiên trìu mến hơn hẳn. Không có lý do gì để từ chối, Nguyên ga lăng mở cửa xe cho Khanh. Chiếc xe trôi đi trong đêm, nhằm thẳng nơi cần đến.
Đứng trước cổng nhà, Khanh ấp úng cảm ơn anh vẻ tần ngần vẫn như muốn nói điều gì. Vẻ tần ngần đó, Nguyên đã thấy nhiều lần, nhưng anh vờ như không biết. Nhẹ mỉm cười, chúc Khanh ngủ ngon, Nguyên quả quyết vẫy tay chào, rồi lên xe.
Có những thứ không nhất thiết phải nói ra, mà tự hiểu được vẫn là tốt nhất.
Gần về đến nhà, Nguyên chợt nhận được mấy dòng tin nhắn ngắn ngủn của Minh, “Này, nhân dịp hôm nay em đã hát hay đến mức mê hoặc lòng người, anh có thể cho em làm phiền anh tí tẹo không?”.
Gần 12 giờ, xe Nguyên đậu trước cổng nhà trọ của Minh. Đó là căn nhà trọ điển hình, nhỏ xinh, có một gác xép nhỏ. Bên ngoài, cây hoa giấy nở hoa rất đẹp. Nghe Nguyên gọi điện, Minh vội vã chạy ra. Cô nhóc đã thay quần áo ở nhà, áo pull trắng rộng và quần soóc ngắn, vừa đi tay vừa nhét vội vào túi quần mấy tờ tiền.