Văn án:
- Nếu như nhiều hơn thích một chút gọi là yêu, thì nhiều hơn yêu một chút gọi là gì?
- Nhiều hơn yêu một chút? – Anh nghiêng đầu nhìn tôi, mỉm cười – Với anh thì, đó chính là em!
Bài tựa:
Nửa học kỳ cuối đại học năm tư là những tháng ngày chật vật nhất của tôi.
Những buổi hội thảo tuyển dụng liên miên, những cuộc phỏng vấn nối tiếp nhau, đau đầu nhức óc về chuyện bảo vệ luận văn tốt nghiệp, đã thế lại còn những bữa tiệc chia tay không say không về... Tất cả chỉ có thể dùng một từ "rối loạn" để mà hình dung! Mỗi người ai nấy cũng đều giống như một con quay không bao giờ dừng lại, không thể làm chủ được bản thân mà cứ bị xoay tròn, xoay tròn mãi...
Cho tới thời khắc phải dừng lại...
[Tải ảnh]
Buổi tối ngày hai mươi ba tháng sáu, A Phân – cô bạn nằm giường đối diện với tôi trở thành người đầu tiên ở phòng ký túc rời khỏi Nam Kinh.
Cô ấy sẽ đến Hạ Môn, một nơi xa xôi, một nơi mà tôi chỉ biết tới tên.
Từ trước tới giờ tôi đều không ngờ được sẽ có một ngày mình phải rơi lệ như thế, tôi đuổi theo xe lửa, mãi đến khi xe lửa tăng tốc lao đi vun vút...
Tôi vẫn luôn là một cô gái khỏe mạnh, vui tươi...
Tôi vẫn chưa bao giờ hiểu thế nào là biệt ly...
Mãi cho đến giờ phút ấy...
Sau này, chúng tôi có thể chẳng bao giờ gặp lại nhau...
Sau này, chúng tôi cho dù có gặp lại cũng chỉ có thể vội vã chào nhau một câu, rồi lại vội vã chia tay...
Khi ấy, chúng tôi sẽ không còn cảm thấy bi thương như hiện tại, có thể là vì chúng tôi đều không còn quan trọng đối với người kia, cũng có thể là vì, khi ấy chúng tôi đã học được cách kiên cường.
Nhưng mà giờ này khắc này, khi bạn đi rồi, tôi chỉ có thể ở sân ga, vừa đi vừa khóc...
Tạm biệt nhé, tuổi thanh xuân cuối cùng của chúng ta...
Chúng ta sẽ không còn được sống như những đứa trẻ nữa...
Chúng ta tốt nghiệp rồi...
Chương 1:
Cuối tháng ba đại học năm tư, tôi kết thúc kỳ thực tập làm kế toán viên ở Vô Tích, trở về đại học Nam Kinh. Thực ra tôi rất muốn ở nhà dăm bữa nửa tháng nữa để tiếp tục làm một con sâu gạo, nhưng mà tình thương của mẹ yêu dành cho tôi đã nhanh chóng cạn kiệt, tôi đành phải phải xị mặt mà càn quét tủ lạnh lần cuối cùng, tay xách nách mang buồn thiu quay về Nam Kinh.
Lúc lên xe tôi tiền nhắn tin cho mấy đứa bạn cùng ký túc xá: "Dưa hấu bản cô nương sắp về tới Nam Kinh rồi, các người mau mau từng người ra xếp hàng ngoài cửa nghênh đón đi."
Mười phút sau, Tư Tịnh nhắn lại: "Nàng là ai? Ta không biết?"
Tôi tủm tỉm cười, nhanh chóng soạn tin: "Haizz... Thôi bỏ đi! thật đáng thương cho mình, tay trái xách gà, tay phải xách vịt, nặng chết đi. Lát nữa vứt lại trên xe vậy..."
Lần này chỉ mới có mười giây, hơn nữa không chỉ có một tin nhắn.
Tư Tịnh: "A! Hóa ra là tình yêu đã về rồi đấy ư? Đứng ở cổng trường đừng đi đâu, chị đây ra đón em!"
Tiểu Phượng: "Dưa hấu, ngày ngày nhớ chàng không thấy chàng, mãi tới hôm nay mới được cùng nhau gặm chân vịt..."
Đúng thật là nhiệt tình tới mức khiến người ta sởn da gà mà!
Bắt taxi đi một lúc là tới trường, quả nhiên tôi nhìn thấy một đám người rất gây chú ý đang đứng ngoài cổng chính. Tổng cộng phòng ký túc của tôi có sáu người, vậy mà hiện giờ chỗ kia có tới chín người, năm nữ, bốn nam.
Tôi chỉ có một con gà và một con vịt, không cần phải mang theo cả gia quyến tới thế kia chứ? Tôi âm thầm hối hận, biết vậy lúc ở trên xe gặm luôn một cái đùi gà cho rồi.
"Ha ha ha... Mọi người quá long trọng rồi..."
Lão đại chạy tới véo tai tôi: "Con bé chết tiệt này, cậu thật là biết lựa thời trở về, hôm nay mọi người đang định đi Hà Thịnh liên hoan."
Đối với hai chứ Hà Thịnh này, tôi vốn đã sớm hình thành phản xạ có điều kiện: Hà Thịnh = đệ nhất cá kho dưa = đệ nhất thịt xé vị cá = đệ nhất canh cua đậu.
Tôi vừa nuốt nước bọt, vừa giơ hai con gà và vịt trong tay lên. "Mình có thể dùng cái này để đổi lấy không cần trả tiền hay không?"
Tư Tịnh tỏ ra hết cách với tôi: "Cậu thật biết cách làm cho phòng ký túc chúng ta mất mặt, hôm nay Trang Tự mời khách."
Tôi sửng sốt, Trang Tự ư...
Tôi nhìn về phía người đang đứng đằng xa kia. Thấy tôi, những người khác đều chạy lại vài bước, chỉ có người ấy đứng nguyên chỗ cũ. Người ấy mặc chiếc áo len màu tro, vẻ mặt điềm nhiên không có bất cứ biểu hiện gì.
Trang Tự, đối với cái tên này, tôi cũng đã hình thành phản xạ có điều kiện: Trang Tự = sinh viên nổi tiếng nhất khoa Quốc kim (gần như chuyên ngành tiền tệ) = chỉ cần đi ra ngoài là có thể khiến cho trường chúng tôi được nâng thêm một vị trí nữa trong hàng các trường có nhiều soái ca = "bạn bè" ám muội của Dung Dung...
Bạn đang đi tìm may mắn? Trà sữa tâm hồn Bạn nghĩ thế nào về điều gọi là “may mắn”? Mẹ của bạn gái tôi có những niềm tin hơi mê tín một chút. Nhưng vì tôi rất quý bác ... | |
Thần hộ mệnh Trò chuyện cuộc sống Có một người cha đi công tác xa, giữa bộn bề âu lo, thọc tay vào túi, bỗng thấy một chú ngựa nhỏ. Chú ngựa yêu quý của cô con gái yêu, ... | |
Vẫn mơ về em - Hồng Cửu Truyện dài Vẫn Mơ Về Em Tối nào em cũng ngồi trên khung cửa ngẩng đầu ngắm trăng. Em đúng là ngốc quá, sao chỉ nhìn lên trên, nếu như cúi xuống ... |