Hôm nay nói chuyện điện thoại, mẹ cô lại càng thao thao bất tuyệt. Hôm nay thái độ của mẹ chỉ có thể diễn tả bằng cụm từ “chắc như đinh đóng cột”. Nói thẳng ra, chỉ là thông báo với cô có một người đồng hương tên gì đó, con nhà này nhà nọ cũng làm việc ở Bắc Kinh, mẹ đã cho người ta số điện thoại của cô, có cơ hội nên liên lạc tìm hiểu nhau, nếu không thì có việc gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Rõ ràng đây một hình thức xem mặt biến tướng.
Lâu nay Tử Mặc đau đầu nhất chính là chuyện này. Từ khi tốt nghiệp đại học, mẹ cô đã bóng gió nhắc nhở chuyện này, một năm nay càng ráo riết, lập trường rất kiên định, chưa đạt mục đích quyết không buông. Nhưng chuyện này đâu phải cứ muốn là được, nên theo duyên số thì hơn. Vì vậy, trước mọi hành động của mẹ, cô chỉ là đối phó cho xong. Vẫn đi gặp mặt theo ý mẹ, ăn với người ta một hai bữa cơm, sau đó tìm cớ thoái thác...
Không phải cô không hiểu lòng mẹ, chẳng qua duyên chưa đến, nôn nóng cũng chẳng ích gì. Đi gặp gỡ người ta, dù không muốn cũng phải chuyện trò xã giao, quả thật cô không muốn chịu trò tra tấn đó.
Nhân vật mà mẹ nói tên là Hình Lợi Phong, ngay hôm sau đã gọi điện hẹn cô đi ăn. Với phương châm làm việc phải có nguyên tắc, Tử Mặc nhận lời. Con người anh ta thực ra cũng rất được, gia cảnh bình thường nên học hành nghiêm túc, khi nói chuyện rất điềm tĩnh, tự tin, lại là người nhiệt tình, biết ăn nói, vừa gặp đã vào chuyện rất tự nhiên, có thể do hai người là đồng hương nên có chung nhiều chủ đề, chuyện trò khá thoải mái.
Điểm hẹn là nhà hàng Thượng Hải, trang trí cực kỳ tinh tế, sang trọng, nhưng cũng rất lãng mạn, xem ra đẳng cấp của anh ta không xoàng. Do cùng là người phương Nam nên khẩu vị cũng khá hợp nhau. Hôm nay cô ăn rất ngon miệng, nghe anh nói chuyện từ vấn đề chính trị đến lĩnh vực tài chính, rồi đến chuyện vui chơi, giải trí, trong lòng không khỏi khâm phục tầm hiểu biết và tài ăn nói của anh. Cho nên, ấn tượng của cô về Hình Lợi Phong thay đổi khá nhiều, thầm nghĩ, dù không trở thành người yêu, nhưng có một người bạn như thế cũng rất tốt.
Mới ăn được mấy miếng, Giang thiếu đã gọi điện: “Đang ở đâu?”
“Ăn cơm ở nhà hàng!”
Đầu dây bên kia vẫn thản nhiên hỏi: “Có cần đến đón em không?”
Quan hệ giữa anh và cô vốn dĩ lúc có lúc không. Quả thực không cần thiết phải bận tâm tới mối quan hệ này, nếu đi sâu hơn, sau này kết thúc chẳng phải càng khó khăn sao?
Bản thân cô hiểu rõ nhất vấn đề tế nhị đó, nên dứt khoát từ chối: “Không cần, em tự thu xếp được.”
Đầu dây bên kia không nói gì, ngắt máy.
Bàn ăn họ ngồi đặt bên cạnh bức tường kính, tòa nhà không cao, cúi đầu là có thể nhìn thấy dòng xe uốn lượn như những con rồng khổng lồ, và cả dòng sông ánh sáng rực rỡ đến chói mắt. Cô ăn gần xong, nếu như trước kia thì cô đã có thể kiếm cớ cáo từ, nhưng lúc này lại cảm thấy Hình Lợi Phong rất thân thiện nên cũng muốn làm bạn với anh. Suốt bữa ăn hai người nói cười rôm rả, thấy không còn sớm nữa, anh gọi phục vụ thanh toán, người đi đến lại là chủ nhà hàng, thái độ rất mực cung kính, mỉm cười nhã nhặn: “Bữa ăn này Giang tiên sinh đã thanh toán, hy vọng quý vị hài lòng với chất lượng phục vụ của chúng tôi, có cơ hội rất hân hạnh lại được đón tiếp quý vị!”
Lúc đầu Hình Lợi Phong cực kỳ ngạc nhiên, thấy Tiểu Mặc tỏ vẻ bình thường thì cũng hiểu ra, là bạn cô đã thanh toán giúp. Tuy nhiên, lúc ra khỏi nhà hàng anh vẫn băn khoăn, vò đầu bối rối: “Sao có thể phiền bạn em như vậy?” Thực ra đến lúc đó Tử Mặc mới biết, Giang thiếu cũng đang có mặt ở nhà hàng này. Anh và cô vốn chẳng là gì của nhau, anh thích trả tiền cứ để anh trả.
Xuống xe, cô tươi cười nhìn Hình Lợi Phong, vui vẻ nói: “Lần này mời không thành, vậy hẹn anh lần sau!”
Hình Lợi Phong tươi hẳn, cũng cười, lộ hàm răng trắng bóng, gật đầu lia lịa: “Được, được! Rất vinh hạnh!”
Mấy ngày sau đó, do bận lo đơn hàng, xuất hàng, về đến nhà cô đã mệt nhoài, lao lên giường là ngủ. Hôm nay cô lại không hề thấy buồn ngủ, tắm xong lên giường lăn qua lăn lại mãi mà vẫn không ngủ được, liền dứt khoát ngồi dậy, vào bếp lau chùi, dọn dẹp, người đã mệt nhưng vẫn không thấy buồn ngủ. Lại dậy lau phòng khách, phòng ngủ đến sạch bóng, thảm lót chân cũng giũ sạch bụi, mồ hôi đầm đìa, cô thở hổn hển, ngồi xuống sàn nghỉ một lát cho đỡ mệt, lại đi tắm lần nữa rồi mới quay về giường. Cô thầm nghĩ, lần này chắc chắn ngủ được, nhưng mắt vẫn chong chong, quay người liên tục cũng không tìm được tư thế ngủ thoải mái, nhiều lần sắp thiếp đi nhưng rồi lại tỉnh. Đang bực mình thì điện thoại lại reo như muốn chọc tức, cô ôm đầu ngồi dậy, trùm chăn kín đầu nghe máy.
“Mở cửa đi!” Giọng anh cương quyết như không cho phép từ chối. Cô cúp máy, nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng, vừa ra khỏi giường vừa nghĩ có nên cảm ơn anh ta không bấm chuông cửa để khỏi kinh động đến hàng xóm không?