“Sao em lại đứng đây? Đang suy nghĩ gì à?”
Gia Nhi giật mình, trong đầu vẫn còn lan man những mớ hỗn độn kia. Cô chợt nghĩ thay vì đứng yên một chỗ thắc mắc, tại sao cô không hỏi thẳng chủ nhân của những việc rắc rối này?
“Đúng là tôi đang suy nghĩ…rất nhiều chuyện tôi thật sự không hiểu.”
“Em không hiểu chuyện gì?”
“Mọi chuyện đã đi đến mức này rồi, tại sao anh lại còn giấu giếm? Tôi nghĩ nguyên nhân ở mẹ anh và danh dự của anh chỉ là một phần, còn lý do nào khác tôi không nghĩ ra.”
Cao Nguyên hơi sững người nhìn cô, anh chống hay tai vào ban công, ngước mắt lên trời, như muốn nhờ các ngôi sao trên đó trả lời thay anh.
“Em có biết người đàn ông mà anh gọi là ba kia thực chất không phải là ba ruột của anh không?”
Cô khẽ gật đầu.
“Vậy có lẽ em cũng biết ba ruột của anh vì nguyên nhân gì mà mất chứ?”
“Hình như căn bệnh tim của ông tái phát, không cấp cứu kịp thời.”
“Nhưng anh không nghĩ vậy.”
Gia Nhi khó hiểu nhìn anh. “Tại sao?”
“Khi ba mất anh chỉ mới sáu tuổi. Một đứa trẻ con khi phát hiện ra người thân thương yêu của mình đau đớn nằm vật vã trên sàn nhà, mặt tím tái, miệng há hốc, cảm giác lúc đó đến giờ anh vẫn không quên được. Sau cái chết của ba, anh mắc căn bệnh trầm cảm, hầu như những chuyện xung quanh anh không để tâm đến và những chuyện đau buồn trong quá khứ cũng không còn trong tâm trí anh. Cho đến ba năm sau đó, mẹ đưa một người đàn ông lạ về nhà, nói với anh từ giờ về sau ông ấy sẽ là ba của anh. Căn bệnh của anh vẫn chưa khỏi hẳn, nên anh cũng chẳng màng đến việc ông ấy là ai. Lúc đó anh chỉ còn có mẹ, một mình mẹ chăm sóc anh, nên anh không muốn bà phải phiền lòng. Gọi ai là ba, anh đều chấp nhận. Khoảng thời gian đó, ông ấy cũng chăm sóc anh như con ruột, anh cũng dần cảm động với tấm lòng của ông, mở lòng hơn với ông. Đến khi mẹ sinh Ngọc Hân, anh rất vui và luôn yêu thương đứa em gái. Gia đình bốn người, có sự nghiệp, vật chất đầy đủ, luôn hòa thuận êm ấm, là mơ ước của biết bao nhiêu người. Nhưng có lẽ chuyện gì đều có mặt trái của nó. Thời gian anh học lớp mười, một hôm anh đi ngang qua phòng làm việc của ông, anh tình cờ nghe được một câu nói: “Nếu như anh không đồng ý với yêu cầu của tôi thì anh đừng hối hận!” Trong khoảnh khắc đó, thời gian chín năm trước như ùa vào tâm trí anh. Câu nói ấy như cỗ máy thời gian khiến mọi việc trước kia anh ngỡ đã quên sạch lại hiện về. Anh nhớ lại trước thời khắc ba anh mất, anh nghịch ngợm vào phòng làm việc của ba, sau đó vì mải mê chơi đùa anh đã làm đổ cả ly nước trên bàn vào xấp hồ sơ trên bàn. Vừa lúc ba anh bước vào phòng, vì sợ hãi nên anh đã lén chui vào một ngăn nhỏ của chiếc tủ gỗ đựng hồ sơ lẩn trốn. Anh nghe được giọng ba cãi nhau cùng một người đàn ông, nghe tiếng bước chân lộp cộp của cả hai đi qua đi lại, nghe được câu nói đó phát ra từ người đàn ông kia. Nhưng…giây phút quan trọng nhất anh đã ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại chỉ nhìn thấy ba nằm dưới sàn nhà và…”
Cao Nguyên ngẩng cao đầu như cố nén lại giọt lệ đã đọng lưng chừng khóe mắt. Có lẽ anh đang hồi tưởng lại những kí ức tuổi thơ vừa hạnh phúc và cũng đầy đau buồn. Gia Nhi bỗng muốn an ủi anh, nhưng chẳng biết phải nói ra sao. Cô chỉ có thể nhìn anh với ánh mắt thông cảm. Chợt như hiểu ra điều gì, cô nhíu mày hỏi.
“Anh nghi ngờ người đàn ông kia đã hại ba anh tái phát bệnh?”
Anh gật đầu.
“Chẳng lẽ anh đoán ông ấy là…”
“Phải!” Anh thôi nhìn trời, xoay người đối diện Gia Nhi, nói thẳng thắn. “Là người đàn ông ngày đêm bên cạnh mẹ anh!”
Gia Nhi kinh ngạc, sững người. Từ khi cô bước vào căn nhà này, ngoài má Lam, ông Cường là người thứ hai cô có cảm tình. Ông luôn nói chuyện nhẹ nhàng với cô, luôn xem cô là con dâu thực sự, luôn can thiệp vào những trận cãi nhau nảy lửa của hai mẹ con Cao Nguyên. Trong lòng mỗi người luôn có một bí mật. Lẽ nào, bí mật của ông lại là một tội ác được che giấu suốt bao năm qua? Cô nghĩ mình không thể nào ở lại nơi này được nữa.