Hân nhíu mày nhìn Ly, chỉ thấy Ly cười cười. Huy không phản đối, chỉ nói tùy mọi người rồi nhanh chóng bỏ đi. Ly đẩy Hân theo sau, nói nhỏ vào tai cô. “Không gian riêng tư rồi nhé! Tha hồ mà “tình chàng ý thiếp!” Hân chỉ còn biết than trời.
“Anh Huy…anh có thể đi chậm lại một chút được không?” Đi được một quãng đường vẫn chưa đến nơi, Hân mệt mỏi rã rời, trong khi Huy vẫn tiến bước, chẳng thèm nhìn đến cô lủi thủi phía sau.
“Sắp đến nơi rồi. Anh đã nhớ ra, ở đây chỉ có tháp Tang Bồng hình cánh cung, có thể leo lên đỉnh đó sẽ tìm được địa điểm tiếp theo.”
“Hả? Lại còn phải leo lên đỉnh à? Em không đi nữa đâu! Oái!” Ngọc Hân bỗng la to.
“Có chuyện gì vậy?” Huy quay lại, chỉ thấy Hân ngồi bệt xuống đất, tay vịn vào cổ chân.
“Chân em đau quá!” Cô nhăn nhó.
“Có lẽ trặc chân rồi! Để anh xem!” Huy kiên nhẫn ngồi xuống đối diện, lấy tay xoa xoa cổ chân cô. “Đáng lẽ ra Ly không nên đưa em đến chuyến đi này. Có thể ở nhà em là tiểu thư, ăn sung mặc sướng, ra ngoài có người đưa đón, nhưng đã ở đây, em phải hiểu, em không nên vì bản thân mình làm ảnh hưởng đến thành tích của cả nhóm.”
Hân quắc mắt nhìn Huy. “Anh có quyền gì mà trách móc em như vậy? Thành tích của cả nhóm quan trọng lắm sao? Ly nói với em, cái “báu vật” mà ban tổ chức tự đặt ra chỉ là vài cuốn sách tham khảo rẻ tiền. Những thứ đó chỉ cần bỏ tiền ra là mua được, tại sao lại phải tốn công suy nghĩ giải mật thư, lại còn phải tốn sức đi tìm khắp nơi chứ? Cứ nghĩ sẽ được tham gia chuyến du lịch thoải mái, vui vẻ, nếu biết khổ sở như thế này, ở nhà còn sướng hơn!”
Lần này Huy thật sự tức giận, “Phải! Những cuốn sách đó đối với em chỉ là thứ rẻ tiền, nhưng với sinh viên bọn anh, sách học là báu vật vô giá. Cho dù em thật sự không quan tâm đến những cuốn sách đó, em cũng phải tự mình đối mặt và vượt qua những thử thách trước mắt chứ, mới đi vài bước thì đã than thở. Đây chỉ là trò chơi, cuộc sống thật sự còn nhiều chông gai hơn bây giờ kìa. Chẳng lẽ suốt đời em chỉ biết sống trong căn nhà sang trọng, có người lập trình tất cả mọi việc cho em. Thế thì chẳng khác gì phế nhân cả! Nhưng cho dù là phế nhân, người ta cũng cố gắng tự tìm con đường riêng cho bản thân.”
“Anh nói thế có nghĩa là tôi không bằng phế nhân nữa sao? Anh quá đáng lắm!” Hân căm phẫn nhìn anh, nước mắt chực trào. “Thế còn anh thì sao, anh có dám đối mặt với khó khăn của bản thân không? Hay anh cũng cố tình lảng tránh?”
“Anh không hiểu em nói gì cả!”
“Chẳng phải anh cũng vì chuyện của Gia Nhi mà tránh né bạn bè, thay đổi cả bản thân hay sao? Anh còn không dám đối mặt để nói rõ mọi chuyện với cô ta nữa!”
Huy sững người. “Em biết Gia Nhi?”
“Gia Nhi hiện đang ở nhà tôi!”
“…” Huy định nói thêm điều gì nữa, nhưng lại thôi. Anh bước lại gần Ngọc Hân, ngồi quay lưng về phía cô, nghiêm giọng nói. “Lên lưng anh!”
“Hứ! Nhắc đến Gia Nhi anh lại thay đổi. Tôi không cần anh quan tâm!”
Biết Ngọc Hân giận dỗi, anh im lặng, xoay người đưa tay nhấc bổng cô lên.
“Anh làm gì vậy? Bỏ tôi xuống!”
Mặc cho cô hết sức vùng vẫy, anh vẫn không buông tay. Huy chỉ đưa mắt nhìn xung quanh, may mà lúc này không có ai, nếu không cả hai đã trở thành tâm điểm của chuyến đi này rồi.
Ngọc Hân bất lực nhìn Huy, biết mình không thể thoát khỏi vòng tay anh, cô đành im lặng. Tại sao sự bực tức vừa rồi lại nhanh chóng biến mất? Lúc này chỉ còn một cảm giác bồn chồn xen lẫn sự trống rỗng trong tiềm thức. Có lẽ cơn đói và sự mệt mỏi đã khiến cô không còn tri thức nữa, cô gục đầu vào vai Huy.
CHƯƠNG 13:
Cuộc sống cũng tựa như một bộ phim, trong phim các tình tiết liên tiếp diễn ra, mọi nhân vật được xây dựng để gặp nhau, dù là nhỏ nhặt như thế nào vẫn có mối liên quan đến nhau. Trên thực tế, đó là định mệnh. Số phận đã buộc ai phải gặp ai, sẽ làm những gì, đều có mục đích của nó.
Trước đây Ngọc Hân đã từng bị thương trong một lần trượt tuyết cùng bạn ở Mỹ, vết thương cũ cũng ở vị trí cổ chân, thế nên bà Xuân ra lệnh cô phải nhập viện để kiểm tra lại. Cô miễn cưỡng vâng lời, nhưng nghĩ lại thật ra không có vấn đề gì, bỗng dưng cô muốn đến một nơi nào đó thật yên tĩnh, bệnh viện cũng là ý kiến hay. Không phải về căn nhà với không khí ngột ngạt, căng thẳng như sắp sửa xảy ra chiến tranh thế giới thứ ba, dù ở lại đây vài ngày cô cũng bằng lòng.
“Từ giờ về sau, con không được đi đâu xa, trừ khi có ba mẹ đi cùng!”
“…”
“Nếu muốn đi với bạn bè thì đích thân bạn con phải đến xin phép mẹ!”
“…”
“Con có nghe mẹ nói gì không?”
“Ơ…dạ…hả? Mẹ nói gì?” Ngọc Hân ngơ ngác nhìn mẹ.
“Con làm gì ngây người ra đó vậy?”
“Dạ không ạ…chỉ hơi mệt thôi.” Cô ậm ừ.