“Còn Gia Tuấn, em muốn biết hiện tại em trai của em như thế nào rồi?” Cô sốt ruột nắm chặt lấy tay anh, bàn tay lạnh toát.
“Bác sĩ nói…cậu ấy không qua khỏi…vừa qua đời cách đây vài tiếng.”
Trong khoảnh khắc này, trái tim Gia Nhi như bị đâm xuyên bởi hàng ngàn mũi dao. Tâm trí cô chỉ còn một màu xám xịt, nước mắt tuôn rơi lã chã. Cô vội bước xuống giường, nhưng lại bị Cao Nguyên can ngăn.
“Em phải gặp Gia Tuấn!!!”
“Gia Nhi, bình tĩnh lại nào!!!” Anh cố gắng ôm lấy cô thật chặt, nhưng cô cứ vùng vẫy khiến vị trí tiêm ống truyền dịch trên tay rỉ máu.
“Bỏ em ra!!!”
“Gia Nhi!” Huy mở cửa bước vào, nhìn thấy cô đang trong tình trạng vô cùng hoảng loạn, anh vội tiến đến, nắm lấy tay Gia Nhi kéo cô ra khỏi vòng tay Cao Nguyên. “Gia Nhi! Bình tĩnh lại!!!”
“Huy…Anh Huy…Gia Tuấn…em trai em…” Cô nấc từng tiếng nghẹo ngào rồi gục vào lòng Huy, khóc nức nở.
“Nhi…nếu nước mắt có thể giúp em nhẹ lòng thì em cứ khóc. Anh sẽ ở bên cạnh em, bây giờ và mãi mãi về sau!”
Có lẽ được bên cạnh người mình yêu thương trong giây phút rơi vào giữa sự mênh mông và chơi vơi đau khổ, bản thân như nhận lấy một sự cứu vớt và tâm tư bình an. Gia Nhi tìm được điều đó khi vừa trông thấy Huy. Với cô, từ lâu anh đã là một làn gió mát xoa dịu mọi nỗi đau bất tận. Thời khắc này, không ai có thể thay thế anh.
CHƯƠNG 14:
Sinh ly tử biệt đã là một quy luật bất di bất dịch của tự nhiên, mỗi con người khi có mặt trên cuộc đời đã được tạo hóa sắp đặt sẵn con đường sinh mệnh. Cứ ngỡ bản thân có thể thay đổi được định mệnh, có thể rẽ sang hướng khác hoàn toàn ngược lại với ý trời, song, sự thay đổi và cái rẽ ngang ấy cũng đều nằm trong lòng bàn tay của số phận mà thôi.
Tang lễ của Gia Tuấn diễn ra trong ba ngày, Huy cùng phụ giúp Gia Nhi và dì về quê chôn cất. Gia Nhi đã khóc rất nhiều, khóc đến cạn khô nước mắt. Cô không nghĩ người em trai cô hết lòng hết dạ chăm sóc bấy lâu nay lại có thể nhanh chóng rời xa cô như thế. Điều khiến cô đau đớn và day dứt nhất chính là trong giây phút Gia Tuấn đối mặt giữa ranh giới của sự sống và cái chết, cô đã không ở bên cạnh và nhìn mặt em trai lần cuối.
Cao Nguyên thật sự muốn được bên cạnh Gia Nhi, cùng cô vượt qua giai đoạn khó khăn này, nhưng khi trông thấy ánh mắt vương vấn của cô dành cho Huy, anh biết anh đã trở thành người thua cuộc. Ba ngày cô không trở về nhà, với anh như ba thế kỷ trôi qua. Trước kia, anh và cô là hai kẻ xa lạ, là hai đường thẳng chỉ giao nhau ở một điểm rồi sau đó sẽ mãi mãi không còn mối liên quan nào với nhau. Có thể việc gì cũng đều nằm trong dự tính của anh, duy chỉ có tình cảm mà anh ngày ngày trao cho Gia Nhi, anh chẳng thể nào lường trước được.
“Con nói gì? Gia Nhi về quê một tuần à? Như thế có nghĩa là việc em gái con nói về nó hoàn toàn là sự thật sao?” Bà Xuân gắt gỏng khi nghe Cao Nguyên nói.
“Dạ…phải! Con không cố tình giấu ba mẹ. Vì con sợ mẹ sẽ không chấp nhận hoàn cảnh gia đình của cô ấy. Nhưng cô ấy không phải là hạng người tham tiền như Ngọc Hân đã nói.”
“Chuyện ấy ra sao mẹ nghĩ con sẽ nhận thức được. Nhưng tại sao nó về quê mà lại không báo với ba mẹ biết, nó xem ba mẹ là gì hả? Muốn đi đâu thì đi, muốn về lúc nào thì về, nó có biết bản thân đã làm mẹ rồi không?”
“Nguyên Dương đã có má Lam chăm sóc, cô ấy làm xong công việc sẽ trở về ngay.”
Bà khoanh hai tay trước ngực. “Gia đình này giờ con làm chủ, con muốn giải quyết sao cũng được. Mẹ không có quyền can thiệp. Sau này nếu có chuyện gì xảy ra, con đừng trách mẹ đã không cảnh báo trước!”
Sau khi tang lễ kết thúc và mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa, Huy đưa Gia Nhi vào lại Sài Gòn, còn dì vẫn ở lại quê để tiện cho việc nhang khói cho Gia Tuấn. Cô không trở về nhà Cao Nguyên mà ở lại nhà trọ của dì đã thuê. Thời gian này, cô đã suy nghĩ thật kĩ, số tiền cô dành dụm vẫn còn nhiều, dự định sẽ chữa bệnh cho Gia Tuấn, nhưng giờ thì không cần thiết nữa, cô quyết định sẽ gửi trả lại cho Cao Nguyên và nhanh chóng thu xếp rời khỏi nhà anh. Dẫu sao, thời hạn mà anh nói cũng đã đến lúc.
Mỗi ngày Huy đều bên cạnh Gia Nhi. Sáng đưa cô đến trường, tan học đưa cô về. Tuy anh thật sự vẫn chưa hiểu rõ mối quan hệ của Cao Nguyên và Gia Nhi, thế nhưng trong thời gian này, anh không thể đành lòng bỏ mặc cô với nỗi đau mất mát quá lớn.
Huy ngồi thừ với những suy nghĩ lan man, xung quanh là tiếng nói chuyện rôm rả của đám bạn cùng lớp. Gia Nhi hôm nay trở bệnh, dù rất muốn đến trường vì dạo gần đây chuyện học tập đã có phần sa sút, nhưng anh đã bảo cô cứ yên tâm nghỉ ở nhà thêm vài ngày lấy lại tinh thần và sức khỏe, anh sẽ giúp cô xin phép với các giáo sư. Bất chợt điện thoại anh rung lên bần bật trên bàn, cuộc gọi từ số máy của Cao Nguyên.