“Em…em không có ý đó.” Cô xua tay phản bác.
“Anh chỉ muốn hỏi em một câu thôi, anh phải đi rồi.” Cao Nguyên nhìn chằm chằm Gia Nhi, ánh mắt anh như xoáy sâu vào tim cô, nơi đó đang có chút bồn chồn kì lạ. “Em thật lòng hạnh phúc chứ?”
Cô thở phào, cứ nghĩ câu hỏi của anh sẽ khiến cô rất khó để tìm câu trả lời. Cô bình thản nói. “Em rất hạnh phúc. Huy rất tốt và cũng rất thương em. Em và anh ấy cũng đã tính đến chuyện tương lai, có thể sau khi ra trường làm việc chừng một hoặc hai năm, chúng em sẽ kết hôn.”
Cao Nguyên nghe rõ từng câu, từng chữ. Giọng nói cô vô cùng dứt khoát khiến tim anh như rơi vào hố sâu không đáy của sự tuyệt vọng. Anh định hỏi lại một lần nữa “Thật sự anh không còn cơ hội nào sao?” nhưng anh cũng đã tìm được câu trả lời. Vả lại, anh đã nhìn thấy Huy từ xa chạy đến.
“Vậy thì anh yên tâm! Chúc em mãi mãi hạnh phúc nhé! Anh không làm phiền em và cậu ấy nữa. Tạm biệt em!”
Anh quay lưng bỏ đi trước khi đối mặt với Huy. Gia Nhi chỉ kịp nói với theo “Em gửi lời thăm má Lam và Nguyên Dương anh nhé!”, nhưng cô không hề biết, phía sau đôi vai mạnh mẽ và kiên cường kia, có một giọt nước mắt đã rơi.
Tình yêu có thể khiến một người đàn ông mạnh mẽ trở nên yếu đuối như thế sao? Cao Nguyên không thể trả lời, cũng không ai có thể hiểu rõ được những cảm giác trong tình yêu, anh chỉ khẳng định rằng khoảnh khắc này tim anh vô cùng đau nhói.
“Cao Nguyên à?” Huy ngạc nhiên. “Sao anh ấy lại đến đây?”
“Anh ấy đến cùng ba mẹ.”
“Hai người nói gì với nhau thế?”
“Anh ấy chỉ hỏi thăm em vài câu thôi. Mà anh vừa đi đâu vậy?”
“Anh đến văn phòng gặp thầy phụ trách thực tập. Anh sẽ không thực tập ở công ty An Dương.”
“Hả? Chẳng phải anh đã đặt tất cả hy vọng vào công ty đó sao?”
“Có những thứ còn quan trọng hơn hy vọng ấy nữa.”
Ánh mắt Huy trở nên xa xăm khác thường.
CHƯƠNG 16:
Quyển nhật ký mà ông An để lại cho Huy, trước kia anh đọc được vài đoạn, sau đó vì chuyện của Gia Nhi mà anh tạm thời quên mất nó. Anh đã giữ rất kĩ trong chiếc hộp thiếc cùng vài vật kỷ niệm còn lại của ông. Có lẽ vì hôm nay anh gặp phải một chuyện nên trong lòng rất ấm ức muốn biết tất cả những chuyện còn lại của cha mình.
Ngày 5 tháng 10 năm 1983
Gần hai tháng qua, chúng ta luôn ở bên cạnh nhau. Lệ Xuân, em biết không, mỗi khoảnh khắc trong hai tháng ấy đều có ý nghĩa với anh. Đã nhiều lần anh muốn ngỏ lời cầu hôn em, nhưng tại sao em luôn cố ý lảng tránh? Phải chăng thời gian chúng ta bên nhau vẫn chưa đủ để em hiểu được tâm ý của anh?
Các trang nhật ký tiếp theo, ông An thay đổi cách xưng hô, tựa như thư tình ông dành riêng cho người ấy. Và như những người đang trong giai đoạn yêu đương, ông ghi chép lại tất cả kỷ niệm giữa hai người. Thảo nào, suốt quãng thời gian sau này, dù năm trên giường bệnh, ông vẫn gối đầu giường quyển nhật ký này, ngày ngày chăm chú đọc nó, hồi tưởng lại những ký ức tươi đẹp một thời, có lẽ cũng là một cách để an ủi bản thân.
Huy định cất nó đi, không đọc nữa, để những bí mật này an nghỉ bên người cha thân thương. Nhưng sự tò mò về người đàn bà đó luôn thôi thúc anh. Chẳng phải cũng vì chuyện này mà anh đã quyết định thay đổi công ty thực tập sao?
Sáng nay, khi nghe người dẫn chương trình giới thiệu, tim anh giật thót. Mặc dù anh biết tên gọi “Trần Lệ Xuân” không phải thuộc dạng hiếm trong số hàng triệu dân khắp cả nước, có thể chỉ là sự trùng hợp, thế mà anh vẫn không kìm chế được lòng mình, chấp nhận từ bỏ hy vọng từ lâu, dứt khoát chuyển sang công ty bất động sản Thiên Tân thực tập.
Ngày 10 tháng 11 năm 1982
Dạo gần đây có vẻ như sức khỏe của em không tốt? Em thường xuyên bị chứng nhức đầu, chóng mặt hành hạ, thỉnh thoảng còn nôn ọe. Anh khuyên em đi bệnh viện, nhưng em lại tỏ vẻ khó chịu với anh. Cũng vì chuyện này mà chúng ta tranh cãi, anh thực lòng không muốn như thế. Đã ba ngày rồi em không liên lạc với anh, em lại chơi trò “mất tích” với anh nữa sao?
Ngày 15 tháng 11 năm 1982
Cuối cùng anh cũng tìm được em. Tại sao em lại khờ dại như thế? Tại sao em luôn không tin tưởng anh? Em vẫn nghĩ anh là người rũ bỏ trách nhiệm sao? Em có biết anh đã vô cùng lo lắng khi nhận được tin em đang ở bệnh viện không? May mắn là em không sao, và con của chúng ta nữa. Thật sự anh rất hạnh phúc khi nhận được tin này. Giữa chúng ta đã có kết tinh tình yêu, anh nhất định sẽ không đánh mất em lần nữa, sẽ chăm sóc cho mẹ con em thật chu toàn. Em phải tin anh nhé!
“Năm 1982…có nghĩa là bà ấy sẽ sinh con vào năm 1983, không phải là mình. Vậy người đó là ai? Chẳng lẽ là…” Trong tâm trí Huy lập tức hiện ra ngay một gương mặt khá quen thuộc, anh thất thần kinh ngạc nhớ lại lời nói của Gia Nhi.