Tôi tới phòng của bọn Tiểu Lý, vừa đẩy cửa nhìn vào, thấy chỗ này ba người thiếu một hoàn toàn là do Tiểu Lí một người chiếm hết hai ghế chẳng cho ai vào ngồi, trong phòng rất ồn ào, những người công ty khác đên họp cũng lại xem náo nhiệt. Tiểu Lí ngông nghênh ngồi giữa đám người, thấy tôi tới thì đứng bật dậy từ ghế: "Bên này, bên này, Nha Nha, đến bên này."
Tiểu Lí sắp tôi ngồi đối diện với Ứng Nhan, còn chính mình thì vui vẻ chạy lại ngồi đối diện cô gái kia. Ứng Nhan lúc đánh bài không nghiêm trang như bình thường, cũng có thể nói mấy câu chuyện cười, nhưng giọng hắn nói chuyện cười lại cực lạnh, chỉ có Tiểu Lí hạc trong bầy gà mà nói cười nịnh hót huyên thuyên. Nhưng mà cách chơi bàn của Ứng Nhan thật là hợp với lòng tôi, tôi nhìn ba đôi thông hắn vừa ra đã đoán được, hắn thích giấu bài, cũng là thích đi đường bảo thủ, giữ bài lớn ở lại, vừa hay tôi lại là một người thích mạo hiểm bài lớn, chúng tôi hợp lại khí thế bừng bừng, thắng như chẻ tre, khiến bọn Tiểu Lí thua xiểng niểng.
Tiểu Lí so với chúng tôi hiển nhiên là thua mất một bậc, rất nhanh liền thay người, lần này là hai ông bác ở công ty bất động sản, đại thúc lên sân khấu thì rất chi là đa mưu túc trí, tôi với Ứng Nhan hai người cố gắng phối hợp gần chết, thế mà tên gia hỏa Tiểu Lí này lại không tùy mặt gởi lời, đứng bên cạnh vuốt mông ngựa loạn cả lên: "Nha Nha, cô với Ứng kinh, đúng là tuyệt phối nha."
Tôi với Ứng Nhan đồng thời trừng mắt: "Câm miệng."
Ha ha, tôi với Ứng lão đại không những đánh bài ăn ý, mà hừ người cũng ăn ý, hóa ra mắng chửi cũng sướng như thế, khó trách Ứng Nhan mỗi ngày đều mắng chúng tôi.
Lúc đánh bài quả thực vô cùng sung sướng, thời gian trôi qua thật nhanh, tôi đã sớm quên mất cái lưng đau nhức của mình cần phải đi ngủ, thần thái sáng láng trấn giữ cục diện bài, đánh luôn tay tới mười một giờ mới nghỉ.
Về đến phòng rồi tôi mới phát hiện hồi nãy Tiểu Lí gọi gấp quá, tôi vội vàng ra cửa mà quên mang cả điện thoại theo, khó trách đêm nay tôi thấy dường như thiếu cái gì đó.
Tôi tùy tiện nhìn điện thoại di động, vừa nhìn đã hoảng sợ, ai da, trên điện thoại hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ, toàn là của Trình Gia Gia gọi tới.
Chương 36
Không đợi tôi gọi lại, điện thoại di động của tôi lại lần nữa vang lên, tôi giật nảy, nhìn màn hình di động, a, lại là Trình Gia Gia, lòng tôi sinh hổ thẹn, vì đánh bài mà bỏ quên di động, tôi đúng là con ma bài bạc mà, tôi có thể tưởng tượng được bộ dạng râu dựng mũi phì phò của ca ca Gia Gia vào lúc này.
"Em ở đâu, vừa rồi sao không nghe điện thoại của anh?" Giọng Trình Gia Gia có chút bình tĩnh dị thường, đây không phải tác phong của anh. Tôi một bên áy náy, một bên đoán tâm tình của anh thế nào.
Vì để thay đổi sự chú ý của anh, tôi đánh đòn phủ đầu, hỏi anh cả một đại đội vấn đề: "À, em đi ra ngoài một chút, mà anh ở đâu thế, hôm nay bề bộn nhiều việc lắm sao? Đúng rồi, em có gửi cái tin nhắn đó, anh nhận được chưa?" Thật hổ thẹn, tin nhắn gì tôi cũng chưa gửi, tôi không phải em bé ngoan rồi, tôi nói dối.
Phản ứng của Trình Gia Gia lại ngoài dự đoán của tôi, anh không nghe lời của tôi, cũng không hỏi tới lúc nãy vì sao không nghe điện thoại, chỉ bình tĩnh trầm giọng hỏi tôi: "Em ở khách sạn nào? Phòng mấy?"
Cho dù anh cực lực che giấu, nhưng tôi vẫn nghe ra một tia nghiến răng nghiến lợi, này, anh hỏi mấy thứ đó làm gì, canh chừng cũng tỉ mỉ quá rồi đó: "Khách sạn XX, 8934..."
Trình Gia Gia không đợi tôi hỏi anh làm gì, cúp điện thoại ngay. Trình Gia Gia kiểu này thật không bình thường chút nào.
Tôi không an tâm Trình Gia Gia, anh đang bức bối thì phải, trước kia trong lòng không vui thì biểu lộ ra ngay, chưa từng bình tĩnh thế này, làm tôi có cảm giác biển yên trước khi dông tố bão nổi, tôi gọi lại lần nữa: "Sao thế? Anh làm sao vậy?"
Nghe điện thoại là lão Lục bạn Trình Gia Gia: "Nha Nha, lão Tam nó đang lái xe."
Tôi càng lo lắng, anh tức giận như thế mà còn lái xe, không an toàn chút nào, tôi thấy qua hậu quả lái xe không chuyên tâm của anh rồi đó nha, tôi không khỏi mở miệng hỏi lão Lục: "Anh ấy sao vậy, Tiểu Lục tử?"
Trước nay lão Lục cực kì không thích cái tên này, bây giờ càng lớn tiếng kháng nghị: "Tiểu nha đầu, gọi Lục ca, nếu không anh không cho em biết tình trạng của lão Tam đâu."
Tôi đang sốt ruột, lão Lục lãi còn rối rắm xưng hô lên, thật là cái tên gia hỏa dài dòng không biết tùy mặt gửi lời, lúc này tôi nghe Trình Gia Gia trong di động không hài lòng hừ một tiếng, lão Lục lập tức không dài dòng, nhanh chóng nói vào vấn đề chính: "Lão Tam rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng."