Cái dạng Trình Gia Gia này rất ít khi nhìn thấy, bình thường anh trước mặt tôi toàn mang vẻ mặt cợt nhả, cho dù có khi mắng Lục Tử, nhưng đa phần vẫn là nói giỡn, tôi chưa bao giờ thấy qua anh tức giận mắng người như vậy. Tôi đi đến cạnh anh, chọc chọc cánh tay anh, Trình Gia Gia hoảng sợ, đột ngột quay đầu, tôi không ngờ phản ứng của anh lại mạnh như vậy, giơ tay ra: "Em lạnh. Anh đưa chìa khóa xe cho em trước, em lên xe ngồi."
"Được rồi, bọn em muốn làm gì thì làm đi, anh không muốn quan tâm nữa, các em muốn làm sao cũng được, đừng rộn tới anh bên này là OK." Trình Gia Gia tùy tiện kéo tay tôi rồi cúp điện thoại cái rụp, xoay người ôm chặt lấy tôi. "Sao mặc ít vậy hả? Tay cũng lạnh băng rồi này."
Tôi lấy ta hà hơi vào, xoa xoa, đặt lên lồng ngực anh, thuận miệng đáp lời: "Thành phố A bên kia nóng mà, trở về chưa ghé nhà, trực tiếp đi làm liền. Vừa rồi là ai vậy, sao anh tức giận thế?"
"Em gái anh, nó với bạn trai giận nhau." Có thể nhìn thấy Trình Gia Gia đối với cô em gái này vô cùng không hài lòng, tới nói về cô ấy mà cũng không muốn nói, chuyển đề tài sang chuyện khác: "Lần trước nói mang em đi Thanh Hải chơi, ăn hải sản trên thuyền, lần này sinh nhật bà xã Lục Tử, chúng ta cùng đi, chơi cho đã luôn."
Chương 41
Mấy năm nay giao thông từ Thanh Hải tới thành phố D cũng khá nhiều, hóa ra chỉ hai cái nửa tiếng là tới nơi, cứ tưởng phải hai tiếng mới tới, năm giờ rưỡi chúng tôi rời thành phố, sáu rưỡi đã đến nơi. Tới Thanh Hải, tôi mới phát hiện mình nhầm chỗ rồi, bờ biển này giữa mùa đông chỉ có thể nói là lạnh run gân, vô tình tôi lại mặc đồ phong phanh, lập tức bị đông cứng, đứng lập cập.
Lão Lục với Trình Gia Gia phỏng chừng tới đây nhiều lắm rồi, ngựa quen đường cũ, giữa làng quê rẽ trái quẹo phải thành thạo, đi tới một cái bến tàu nho nhỏ. Sắc trời đã tối, không rõ bến tàu dài bao nhiêu, chỉ nhìn thấy có sáu bảy chiếc thuyền đậu bên cạnh, thuyền không lớn, nhìn qua là biết thuyền chỉ làm bằng gỗ, đồ sộ bất động dù trong gió rét. Thuyền kê một tấm ván gỗ bắc vào bến tàu như hành lang, tấm ván hẹp, chúng tôi chỉ có thể từng bước từng bước cẩn thận mà qua.
Trình Gia Gia đi đậu xe, lão Lục lên thuyền trước, ngay sau đó là tôi, đèn trên bến thuyền hơi tối, tôi cẩn thận giẫm lên tấm ván tối đen, tấm ván này có vẻ gập ghềnh lên xuống, nhìn không thấy rõ, tôi móc di động ra tính dùng đèn pin soi cho sáng, tôi bấm nút di động, nhưng không có chút sáng nào, lúc này mới biết di động hết pin tự bao giờ. Cũng may hai bên tấm ván có lan can, tôi vịn hai lan can đi cũng khá là vững. Trình Gia Gia đậu xe xong, cũng đi lên, anh từ phía sau đỡ lấy eo tôi giúp tôi bước lên thuyền.
Thuyền này bên ngoài nhìn thấy bình thường, nhưng bên trong lại cứ như bồng lai, trong khoang thuyền dù rằng toàn bộ đều làm bằng gỗ, nhưng nội thất lại vô cùng đầy đủ, đến điều hòa cũng giả gỗ, với một ngày gió rét đầy trời mà nói, cảnh này kinh ngạc biết chừng nào nha, dù rằng điều hòa trong thời tiết này nhìn sao cũng thấy không hợp cho lắm. Hôm nay Thọ Tinh, vợ Lục Tử đã gọi đồ ăn cả rồi, đang ngồi thư thái trong khoang thuyền. Thấy tôi lạnh cứng tới nỗi mặt mũi trắng toát, cô ấy nhanh chóng đẩy qua một chén trà gừng.
Có một chén trà gừng ấm bụng, tôi thư giãn trong khoan thuyền ấm áp, bên ngoài từng trận sóng vỗ hấp dẫn tôi, tôi tới bên cửa sổ nhìn biển. Ngày hôm nay không phải là thời gian tốt nhất để ngắm biển. ngoài cửa sổ cảnh sắc tối lửa tắt đèn, bầu trời không thấy đốm sao mà cũng chẳng áng bóng trăng, tôi đứng một hồi, cái gì cũng không thấy, chỉ nghe gió Bắc vù vù, sóng xô từng trận.
Tôi đang thấy mất tinh thần, thì sau lưng bỗng nóng lên, Trình Gia Gia nhích lại: "Giờ ngắm không đẹp, chờ tới hè anh lại đưa em đến đây chơi, khi đó là có thể ăn hải sản trên bờ cát dưới trời xanh rồi, hít gió biển, ăn xong sẽ đem em đi lướt sóng, bơi lội, cả ngày chỉ toàn là chơi... không có dấu vết công việc gì hết."
Anh đang ở rất gần, tay phải ôm eo tôi, hơi thở nóng hực phả lên mặt tôi, mũi tôi cơ hồ ngửi được hương vị quen thuộc trên người anh. Dù đã từng thân thiết với anh đến thế, tôi vẫn cứ bất giác tim đập chân run.
Trình Gia Gia lơ đãng cười nhẹ nhàng, tôi cảm thấy anh ôm tôi rất chặt, tôi bị anh kéo về phía sau, thân thể anh bao bọc lấy tôi. Người anh dán sau lưng tôi, nóng hầm hập, đầu anh tựa lên vai tôi, cọ cọ cằm, tôi nghe anh vừa ghé vào tai tôi vừa nói: "Em đang nghĩ gì thế hả? Tới cổ cũng đỏ này."
"Đừng mà." Tôi không được tự nhiên rụt cổ lại, hướng qua bên cạnh dịch khỏi anh, đồng thời liếc trộm hai người lão Lục, lão Lục với vợ anh ta đang châu đầu vào menu đồ ăn đặc sắc, thì thầm tranh luận nguyên liệu của món này là cái gì, căn bản không hề chú ý tới chúng tôi.