- Cảm ơn anh, vậy tôi sẽ quay lại sau.
Hoàng Anh đứng dậy, cũng chẳng buồn lấy lại tiền của mình, dợm bước đi ra cửa. Gã trai nhìn tờ tiền vẫn nằm yên trên bàn, suy nghĩ thoáng qua, sau đó vội vàng gọi giật lại:
- Này, khoan đã…
Hoàng Anh dừng bước, quay đầu lại nhìn gã, ánh mắt nghi hoặc.
- Tôi không biết nó ở đâu, cũng không biết tên thật của nó là gì, nhưng hình như nó vẫn đang là sinh viên, chuyên ngành vẽ thì phải, không biết là của trường nào. Có lần đã vô tình thấy nó mang theo cuốn giáo trình đồ họa…
Hoàng Anh đứng hình, gần như ngay lập tức nghĩ tới buổi tối cách đây gần ba tuần, khi anh tình cờ gặp Uyên đi cùng một cô gái khác mà anh thấy giống Thạch Thảo tới 90%, chỉ khác là cô gái đi cùng Uyên nhìn chân phương và giản dị hơn mà thôi. Sau đó, lần anh hẹn Thạch Thảo đi cafe tiếp theo, anh có dò hỏi sở thích của cô, và trong một phút sơ ý, Thạch Thảo cũng đã nói với anh rằng cô thích đọc sách về hội họa. Nghĩ tới đây, tim Hoàng Anh như nảy lên một cái và đập mạnh vào lồng ngực khiến anh cảm thấy khó thở. Anh chỉ gật đầu một cái với gã trai của công ty Hoa Linh, sau đó lại dợm bước rời khỏi cái văn phòng tồi tàn bậc nhất này.
Anh linh cảm rằng, dường như anh đã biết nơi anh có thể tìm thấy cô.
Một cô gái như thế, chưa bao giờ anh nghĩ lại có thể chỉ là một cô gái kiếm tiền nhờ vào thân thể và sắc đẹp của mình.
Sau cái vẻ ngoài dụ hoặc đó là một khối óc mẫn tiệp và thông minh đáng kinh ngạc.
Hoàng Anh tin là như thế!
Chương 6: Phượng Cầu Hoàng
- Em đang ở đâu mà ồn thế? - Hoàng Anh nói như hét qua điện thoại, ở bên kia đầu dây, tiếng loa đài to đập cả vào tai làm anh phải kê điện thoại ra xa một chút.
- Anh - đợi - em - tí… - Ở bên kia, Uyên cũng hét to không kém, cố át âm thanh nhạc chát chúa gần đó.
Sau đó mấy giây, Hoàng Anh nghe tiếng nhạc nhỏ dần, tới gần nửa phút sau mới lại nghe thấy tiếng Uyên, lúc này đã rõ ràng hơn.
- Em đây ạ! Em đang ở trường. Hôm nay khoa em kỷ niệm ngày thành lập, câu lạc bộ tình nguyện của bọn em phải tới để làm công tác trật tự. - Giọng Uyên đầy háo hức khi trả lời anh.
Hoàng Anh đã từng được nghe Uyên kể rằng cô có tham gia hoạt động đoàn hội ở trường, sinh hoạt trong câu lạc bộ tình nguyện trẻ có quy mô lớn nhất trong khối các trường Đại học trong thành phố, tên của câu lạc bộ ấy là gì thì anh cũng không nhớ nổi nữa. Uyên là một cô gái năng động và giỏi giang, chỉ là Hoàng Anh không thể nào thay đổi cảm giác dành cho cô được. Cô mãi mãi chỉ là một đứa em gái trong lòng anh mà thôi.
- Anh muốn gặp em một chút để hỏi chuyện này, em có rảnh không?
- Không được anh ơi, hôm nay là hội thi văn nghệ, lớp em cũng chưa thi nữa, em không đi được đâu. Hay anh tới đây chơi đi, ở đây đông vui lắm, còn có hội trại nữa đó.
Hoàng Anh chần chừ một chút, nhìn đồng hồ trên tay, sau đó đáp:
- Vậy cũng được, để anh tới trường em. Tới nơi anh sẽ gọi em, thế nhé!
- Vâng, anh tới ngay đấy. - Uyên vui vẻ đáp, sau đó lập tức cúp máy.
Hoàng Anh đồng ý tới trường Uyên vì anh hy vọng, nếu như cô gái đi cùng Uyên hôm trước đúng là Thạch Thảo, thì có thể họ là bạn cùng lớp, hoặc cùng câu lạc bộ, có thể anh cũng sẽ gặp được cô ở đó.
Uyên tìm ra anh chỉ sau hai phút, khi anh gọi điện và nói với cô rằng anh đang đứng ở sân thể dục, trước một gian hàng đồ lưu niệm sinh viên. Khu hội trại rất rộng, và Hoàng Anh, nổi bật giữa những cô cậu sinh viên với bộ vest đĩnh đạc và chín chắn, gương mặt ưa nhìn. Vừa nhìn thấy anh, Uyên đã lập tức tiến lại, cười một cách vui vẻ:
- Em tưởng anh trêu em. Có việc gì quan trọng mà anh phải tới tận đây tìm em thế?
Hoàng Anh nhìn cô nhỏ nhắn trong chiếc áo sinh viên tình nguyện màu xanh da trời, bên trong là áo len cao cổ màu đen, cột tóc đuôi ngựa, gương mặt tươi tắn hơi trang điểm nhẹ, cả người mang một dáng vẻ năng động và lanh lợi khiến ai nhìn cũng phải yêu quý.
Nhìn lướt qua cô một chút, sau đó anh nghiêng đầu nhìn những gian trại rực rỡ cờ hoa xung quanh, sau đó nhún vai buông một câu nhận xét rất không liên quan:
- Trường em đẹp thật, lần đầu tiên anh tới đây đấy. Đúng là dân nghệ thuật, chỉ làm trại thôi cũng thấy độc đáo và tinh tế mà những sinh viên trường khác không làm được rồi.
- Hì, anh mà nhìn trại lớp em thì anh còn choáng nữa. Thôi, anh đi vào đây với em đã, sắp tới tiết mục biểu diễn văn nghệ của lớp em rồi.
- Ừ… - Hoàng Anh cũng không từ chối, dợm bước đi theo cô.
Uyên đi một mạch, dẫn anh vào trong hội trường lớn, nằm trong khu giảng đường cách đó không xa. Trong hội trường chật kín người, mang đủ loại băng rôn khẩu hiệu cổ vũ, tiếng nói cười không ngớt. Vừa bước vào, Hoàng Anh đã bị một cỗ nhiệt khí đập vào mặt, có lẽ do trong này có quá nhiều người nên không khí trở nên nóng nực hơn bên ngoài rất nhiều. Uyên rẽ qua những sinh viên đang đứng dọc hai bên hành lang vì không còn ghế ngồi, một tay kéo tay áo của anh, sau đó đi về phía những hàng ghế đầu tiên. Ở đấy, có mấy cô bé cũng mặc áo xanh tình nguyện đang ngồi xem văn nghệ, thấy Uyên dẫn theo Hoàng Anh vào thì cười chào, sau đó nhường đường cho cô đi vào trong, nơi có sẵn hai ghế trống mà Uyên đã nhận từ đầu tới giờ.