- Ok, bỏ qua chuyện đó. Vậy là những gì anh cần em làm em cũng đã nắm rõ rồi, anh tin những cô gái có nghề như bọn em sẽ diễn xuất tốt hơn việc anh đi mượn một cô bạn nào đó của mình vào vai người yêu anh. Và theo như thỏa thuận, em sẽ mặc đồ do chính anh đưa, đồng ý?
- Không thành vấn đề, nhưng anh phải đưa trước cho em ít nhất một ngày để em còn chọn tông trang điểm cho phù hợp. – Cô gái nhún vai. – Anh sẽ phải thanh toán cho công ty tiền lệ phí và trả trước cho em 50% trong vòng 1 ngày kể từ lúc ký hợp đồng. Hợp đồng đây, anh xem đi, nếu cảm thấy không có vấn đề gì thì chúng ta cùng ký.
- Không thành vấn đề. Anh sẽ trả luôn cho em một triệu rưỡi, đúng theo thỏa thuận là 500 nghìn một giờ. Nếu em làm tốt, anh sẽ thưởng thêm cho em. – Hoàng Anh cầm lấy hai bản hợp đồng mà cô gái đẩy tới trước mặt mình sau đó xem qua thật nhanh.
- Anh không sợ trả tiền trước thì em sẽ bùng mất sao? – Thạch Thảo hơi ngạc nhiên trước bộ dạng thanh toán đầy sảng khoái của anh.
- Cứ cho là em 22 tuổi đi, thì thời gian anh ăn muối vẫn nhiều hơn em ăn cơm đấy nhóc ạ. – Hoàng Anh bật cười, đặt hợp đồng xuống bàn, sau đó rút cây bút trong túi áo ngực ra và kí vào phần dành cho mình.
- Cây Packer Duofold xanh trắng đẹp đấy. – Cô gái buông một câu nhận xét.
Hoàng Anh vừa ký vừa liếc nhìn cô, trong lòng hơi ngạc nhiên khi cô gọi được chính xác tên của cây bút này của mình.
- Em thì chỉ có bút bi một ngàn rưỡi thôi. – Thạch Thảo cười cười để lộ hàm răng đều và trắng bóc, sau đó cũng đặt bút ký vào tờ còn lại.
- Với 500 nghìn một giờ hẹn hò của em thì chẳng mấy chốc em có thể mua được nó. – Hoàng Anh châm chọc lại.
- Đâu phải lúc nào cũng có giá đó đâu anh. Noel mà, ngày ấy nhiều người cô đơn lắm nên phải tranh thủ mà kiếm thôi. Mà dù ngày nào cũng kiếm được với mức giá đó thì em cũng không đổ ngần ấy tiền vào để mua một cây bút đâu. – Thạch Thảo nhún vai, đưa lại tờ hợp đồng cho anh và nói thêm. – Em có điền thêm số điện thoại của em vào rồi đấy, trước ngày Noel anh nhớ đưa cho em đồ nhé!
- Ok, anh sẽ gọi cho em sớm thôi. Tiền anh sẽ chuyển cho em thế nào?
- Bình thường thì em sẽ lấy trực tiếp khi kí hợp đồng.
- À, vậy để anh xem…
Hoàng Anh nói rồi lấy ví ra. Anh đếm được trong ví của mình, ngoài ngoại tệ ra thì chỉ còn hơn hai trăm ngàn tiền Việt. Anh cười trừ:
- Anh không mang theo nhiều tiền như thế, hộp đựng card anh cũng để ở công ty rồi. Hay em cho anh số tài khoản đi, chút nữa về công ty anh sẽ chuyển khoản cho em ngay.
Thạch Thảo ngẩn ra, sau đó ngẫm nghĩ rồi nói:
- Vậy thôi, hôm Noel em sẽ lấy một thể cũng được.
- Em không sợ anh lừa em, xong việc rồi không trả tiền sao?
- Các bạn cùng làm với em, có người hẹn hò với khách xong, lại phục vụ anh ta cả đêm, cuối cùng xong anh ta chuồn mất. Đó là lý do bọn em luôn yêu cầu khách thanh toán trước ít nhất 50% khi ký hợp đồng. – Thạch Thảo nhún vai. – Nhưng em tin là anh không lừa em.
- Em sẽ mất nhiều thứ nếu như em quá cả tin. – Hoàng Anh cảm thấy cô gái này khá ngây thơ so với cách nói chuyện dạn dĩ ban đầu của mình. – Nhưng mà bọn em còn phục vụ cả chuyện ấy cơ à? Thế này thì khác nào kinh doanh mại dâm trá hình?
- Tất nhiên theo nguyên tắc của công ty thì không được phép. Nhưng nếu khách có yêu cầu riêng và đưa ra một mức giá phù hợp thì nhiều người vẫn tự nguyện. Số tiền này họ cũng không phải trả hoa hồng cho công ty mà có thể đút túi hết. Việc có lời như thế, ai thích làm thì làm thôi, miễn là không ai nói ra là được.
- Thế em thì sao? – Hoàng Anh đột ngột hỏi.
Đôi môi màu hồng cánh sen hơi nhúc nhích, định nói gì nhưng sau đó lại mím chặt. Đôi mắt Thạch Thảo sa sầm xuống sau câu hỏi đầy khiếm nhã đó. Hoàng Anh biết mình lỡ lời, vội vàng giải thích:
- Em đừng hiểu lầm ý anh. Anh sẽ không đòi hỏi gì quá mức hợp đồng của chúng ta đâu. Thôi, coi như anh chưa hỏi gì nhé!
- Không sao, nếu anh thực sự muốn biết cái giá của em thì có thể hỏi sau khi chúng ta kết thúc buổi hẹn hò hôm Noel tới đây. Giờ em còn cuộc hẹn khác, em phải đi đây.
Sau một phút chết lặng, cuối cùng Thạch Thảo cũng lấy lại được vẻ bình thản vốn có. Cô đeo túi xách lên vai và đứng dậy, chào anh, sau đó vội vàng rời đi như chạy trốn. Hoàng Anh cũng đứng dậy, thanh toán và đuổi theo cô ra ngoài.
- Này, em đi gì tới đây? Hay để anh đưa em tới chỗ hẹn kia nhé? – Anh đuổi kịp sau khi vượt qua mấy số nhà.