Hoàng Anh thở dài, đứng dậy, vừa bước ra khỏi bàn làm việc của mình vừa nói:
- Đàn ông vốn không thích phụ nữ quá thông minh, họ luôn có cảm giác khó chịu khi mọi suy nghĩ đều sẽ bị người phụ nữ của mình đọc được hết…
Anh ngồi xuống mép bàn, ngay trước mặt cô, hơi cúi đầu nhìn cô, lại nói tiếp:
- … Nhưng sao anh lại thấy, lúc em tỏ ra thông minh, trông em vẫn thực sự hấp dẫn đấy!
- Vậy sao? – Phụng Anh tựa lưng vào ghế để gương mặt mình cách xa gương mặt của anh, cô nở một nụ cười méo mó.
- Nhưng anh ta có vẻ quan tâm tới em quá mức một khách hàng từng kí hợp đồng với em. Thế nào? Anh ta từng theo đuổi em à?
- Nếu tôi nói tôi từng là gái bao của anh ta, anh có tin không? – Phụng Anh cười cay đắng.
Hoàng Anh ngồi thẳng dậy, trong mắt xẹt qua tia ngỡ ngàng. Anh chỉ dám âm thầm đoán trong đầu, không ngờ cô lại dám nói huỵch toẹt ra như thế.
- Sao, anh tin không? – Phụng Anh lại nhìn anh, rõ ràng cô thực sự nghiêm túc muốn nghe câu trả lời từ anh.
- Anh tin. – Hoàng Anh khẽ đáp, xong rồi chính anh cũng thắc mắc tại sao mình lại đưa ra một câu trả lời như thế.
- Tại sao anh lại tin như thế?
- Vì em từng nói em tin anh ngay từ lần đầu chúng ta gặp nhau, nên anh cũng có thể tin em vô điều kiện như thế. Chỉ cần em nói, mọi điều anh sẽ tin là thật. Mọi người đều luôn tìm những điều tốt đẹp nhất để bôi vẽ lên mình, chẳng ai đổ mực lên người cả. Em không có lý do gì để bôi xấu mình.
Hoàng Anh đứng dậy, anh rảo bước đi về phía mắc áo, khoác áo vest lên người. Đang cài áo, anh lại nghe tiếng Phụng Anh:
- Đó là lý do anh cũng tin mọi điều người yêu cũ của anh nói ngày hôm qua?
- Điều gì? – Hoàng Anh quay lại ngạc nhiên nhìn cô.
Phụng Anh chỉ khẽ thở dài, lại lắc đầu:
- Tôi không muốn trở thành người nhiều chuyện. Anh thích thì cứ tự tìm hiểu thôi. Tôi nghĩ, chuyện xin việc cho em gái chỉ là cái cớ, muốn gặp anh để cho anh thấy một vài điều mới là chính.
- Thấy? Thấy cái gì? Ý em là thấy việc cô ấy vẫn muốn gặp anh vì lưu luyến anh sao? – Hoàng Anh cười khẩy.
Phụng Anh nhún vai không nói. Cô cúi đầu, lục tìm trong túi xách tay chiếc khăn quàng lên cổ, sau đó đứng dậy và chờ anh để cùng ra khỏi phòng.
Nơi Quân hẹn hai người là một nhà hàng sang trọng nhìn ra hồ Gươm. Quân thích cách sống xa hoa, trước đây anh cũng vẫn thường dẫn cô đi ăn ở nhà hàng hạng sang dù Phụng Anh thích lê la ở những hàng quán bình dân hơn. Trước đây, cô tôn trọng mọi quyết định của anh, chưa từng một lần bày tỏ suy nghĩ của mình, chưa từng một lần được nói về những sở thích của mình với anh. Nhà hàng này là cũng là một trong những nơi mà trước đây hai người đã tới ăn, và lần đầu tiên đến, Phụng Anh đã nói với Quân rằng cô thích không khí ở đây. Hôm nay, Phụng Anh mong là Quân chọn quán này chỉ là sự trùng hợp chứ không hề cố ý muốn gợi nhắc điều gì cả. Có thể ngồi đối mặt với anh là cô cũng đã phải cố gắng hết sức rồi, hy vọng Quân sẽ không làm cho cả hai người đều phải khó xử. Tình cảm đã qua, nỗi đau cũng đã qua, cô chỉ muốn có thể mỉm cười thật tự nhiên khi lần nữa đối mặt với anh mà thôi.
Hà Nội đã bước vào những ngày mùa đông khắc nghiệt nhất trong năm. Giáp Tết, nơi nơi giăng đèn kết hoa rực rỡ, cô có thể thấy nơi trung tâm này từng ngày thay đổi khi càng tiến về gần những ngày cuối năm. Mới hôm nào những bản nhạc Giáng Sinh còn rộn ràng, bây giờ khắp các biển hiệu quảng cáo, những khúc nhạc vang lên trên phố đều rộn ràng không khí Tết. Bờ Hồ chẳng khi nào nguôi người vãn cảnh, người đứng ngắm mặt hồ trong veo, ngắm những chiếc lá vàng bay là là theo gió rồi rơi xuống mặt hồ thành một con thuyền lá, cứ xoay tròn mãi, người đi lại, người chụp hình, có người cô đơn, cũng có người đi thành nhóm nhỏ, hoặc cười nói, hoặc lặng lẽ, tất cả tạo thành một bức tranh ấm áp trong thời tiết giá lạnh này. Hoàng Anh chở Phụng Anh qua nửa vòng bờ Hồ, cuối cùng dừng trước nhà hàng Lục Thủy, nhà hàng sang trọng bậc nhất trên con phố ven hồ này. Vừa dựng chân chống chiếc xe máy cũ kỹ xuống, Hoàng Anh vừa vỗ vỗ tay xuống yên xe và nói bông đùa với cô:
- Anh không nghĩ là nhờ phúc của em mà anh lại được thưởng thức bữa ăn ở đây đấy. Xem ra chở em tới đây bằng con ngan già này thì thiệt thòi cho em quá!
- Anh không cảm thấy phiền khi tôi nói dối anh là bạn trai của tôi chứ? Tôi sợ là đã đem phiền phức đến cho anh. – Phụng Anh nhìn anh, gương mặt cô hiện lên một vẻ băn khoăn.
- Em sợ đem đến phiền phức cho anh ấy à? – Hoàng Anh nhìn thẳng vào đôi mắt hơi mang màu u ám như thời tiết ngày hôm nay của cô, ngạc nhiên hỏi.
- Chỉ là tôi không muốn phải nợ người khác. – Cô bối rối nhìn đi chỗ khác.
- Chúng ta chẳng ai nợ ai cả. – Hoàng Anh nghe thế thì nhếch miệng cười, sau đó đứng thẳng người, túm nắm lấy bàn tay cô làm Phụng Anh giật mình sửng sốt. Chỉ thấy anh nhún vai hướng về phía cửa của nhà hàng, nói tiếp – Em đã giúp anh chuyện giả làm bạn gái anh và về nhà anh, chẳng lẽ anh không giúp lại em được sao?