Sáng ra, dù cô đã khéo léo trang điểm để che đi quầng thâm trên mắt và vẻ mỏi mệt trên gương mặt, nhưng Hoàng Anh vẫn nhận thấy vẻ căng thẳng không tài nào giấu đi được của cô. Vừa lên xe là cô đã tựa đầu vào cửa kính xe và ngủ luôn, Hoàng Anh cũng không đành lòng đánh thức cô. Thành ra suốt chặng đường dài, chỉ có một chàng trai ngồi kiên nhẫn không dám nhúc nhích một ly nào, chỉ vì anh sợ sẽ đánh thức cô gái đang ngủ gục trên vai mình.
Xuống xe ở đường lớn, hai người rẽ vào con đường nhỏ trải đá gồ ghề, Hoàng Anh nói đây là đường tắt, từ đây đi bộ về nhà anh chừng hai cây số. Thời sinh viên, mỗi lần anh về nhà, thường là bố hoặc mẹ sẽ ra đón, sau này, anh sợ bố mẹ tay lái yếu, đi lại trên con đường đá lởm chởm này sẽ không an toàn nên anh thường tự đi bộ về nhà. Có một con đường lớn rải nhựa khác chạy về thôn anh sống cách đây chừng hơn một cây số, nhưng đường đó đi vòng vèo men theo bờ biển nên rất xa. Khi nghe Hoàng Anh nhắc đến biển, Phụng Anh tỏ ra ngạc nhiên. Thì ra anh là con trai vùng biển.
Con đường gồ ghề toàn đá sỏi, hai bên đường mọc đầy cỏ, cao tới tận đầu gối. Giờ Phụng Anh mới để ý, hai bên cánh đồng không phải trồng lúa mà độc chỉ có một loại cây nào đó nhìn có phần giống cỏ mà cô không biết tên. Hoàng Anh giải thích:
- Đây là cói. Toàn bộ vùng này đều là đất bị nhiễm mặn nên khó canh tác lúa. Quê anh có nghề truyền thống là trồng cói và dệt chiếu mà. Trước đây thì nhiều, nhưng giờ chỉ còn một vài nhà làm nghề truyền thống này thôi. Trước đây nhà ông bà nội anh là hộ cung cấp chiếu cói lớn nhất của hợp tác xã đấy. Tới thời bố anh thì không còn giữ được nữa. Hồi trước nhà anh cũng có một vùng ruộng trồng cói lớn lắm, nhưng mà đã bán từ lâu rồi.
Khi cô ngây người ra trước biển cả, anh lại cười nói:
- Biển quê anh không xanh và đẹp như những địa điểm du lịch, nhưng riêng về độ sạch thì khỏi bàn nhé! Anh tắm biển từ bao giờ thì anh chẳng biết, hình như bố anh nói lúc anh nhỏ xíu, mới biết bò thì ông đã đem anh ra biển bơi rồi. Có một lần bão về, anh gan lì ra tắm, suýt nữa bị sóng cuốn đi. Lần ấy bố cầm roi đánh cho lằn chân đến để lại cả sẹo. Mẹ thương anh, trách bố thì ông bảo có sẹo mới nhớ đòn đau, nhớ đòn đau mới nhớ lâu bài học này. Mà đúng là miếng ngon nhớ lâu, đòn đau nhớ đời, mỗi vết sẹo ở trên cơ thể đều khiến ta nhớ lâu hơn hết thảy những điều mà ta để nó trôi tuột về dĩ vãng.
Phụng Anh không nói gì, chỉ cảm thấy Hoàng Anh nói rất đúng. Ngay cả tâm hồn cũng thế, một khi chịu tổn thương và trở thành nỗi đau nhức nhối, thì nỗi đau ấy cũng giống như vết sẹo ngoài thể xác, nó thường nhắc người ta nhớ rất lâu.
Trên đường đi vào làng, có vài người dân nhận ra Hoàng Anh. Hai bên chào nhau, Phụng Anh cũng chào theo anh. Ai cũng hỏi cô có phải bạn gái của anh không, rồi khen cô xinh đẹp, khen cô ngoan ngoãn. Hôm nay cô mặc khá giản dị, áo len màu xanh xám cổ rộng, áo sơ mi ở trong chỉ để lộ cổ áo, quần jeans và áo dạ dài màu nâu nhạt, đi đôi giày cao cổ đơn giản, tóc buộc cao, cũng không hề trang điểm nhiều, chỉ có một lớp phấn mỏng để che đi vẻ mỏi mệt vì thức cả đêm và một lớp son nhạt để môi cô khỏi nhợt nhạt ra như người bệnh. Với cách ăn mặc giản dị này, Hoàng Anh cảm thấy cô khá xinh xắn và đài các, không còn cái vẻ quyến rũ chết người như mỗi lần cô mặc váy nữa.
Cái mà Hoàng Anh thích nhất ở Phụng Anh không phải là tài năng hay sắc đẹp của cô, mà ở sự tinh tế của cô, luôn biết cách chọn trang phục phù hợp cho mỗi hoàn cảnh. Sáng ra khi tới nhà cô, anh còn hơn lo lắng, lỡ như cô mặc váy về thì chắc bố mẹ anh, những người cả đời sống ở vùng quê này sẽ rất không hài lòng.
Vừa về đến đầu cổng, còn chưa kịp quát con Tô, con chó già của nhà anh nuôi đã hơn mười năm nay đang sủa ăng ẳng, thì anh đã thấy mẹ xuất hiện ở ngưỡng sân, bố anh đang ngồi ở bàn trà ngoài đầu hè và nghe đài phát thanh cũng ngẩng đầu lên. Bà đi ra đón anh, hơi ngỡ ngàng một chút khi nhìn sang cô gái đi phía sau con mình vừa lên tiếng chào, sau đó bà vội vàng cười, nói:
- Sao hai đứa về sớm thế? Mẹ cứ tưởng đến tận trưa mới về.
- Con sợ về muộn xe đông nên đi chuyến sớm nhất luôn. – Hoàng Anh cười giải thích sau khi chào cả hai bố mẹ. – Hương Anh với Thắng chưa về ạ?
- Con Hương thì về từ sáng qua, đang nấu cơm trong nhà ấy. Còn thằng Thắng chắc tí mới về đến nơi, nó tự đi xe máy về để mai hai đứa nó cùng đi lên với nhau luôn. Thôi, dẫn bạn vào nhà nghỉ ngơi đi. Về sớm thế có mệt không cháu?
- Dạ cháu cũng bình thường ạ! – Phụng Anh đáp hơi thiếu tự nhiên, cô cảm thấy sợ khi bị cả hai vị phụ huynh nhìn chằm chằm như thế.
Sau một lúc, cô cũng cảm thấy bố mẹ Hoàng Anh không tỏ ra khó gần như nhiều gia đình khác, hai ông bà bắt Hoàng Anh kéo cô ra bàn uống nước và hỏi han rất nhiệt tình, cho đến khi Hoàng Anh phải lên tiếng giải cứu cho cô: