Đàm Tĩnh thấy vô cùng ấm ức: "Nhưng tôi mất hơn năm nghìn cơ mà, hắn ta cũng thừa nhận đã lấy của tôi từng đó tiền."
"Số còn lại đã bị chúng tẩu tán hết rồi, nên chỉ có thể trả lại cô theo tỷ lệ thôi." Cảnh sát nói, "Cô như thế là may lắm rồi, có lúc phá được án nhưng chẳng thu được đống tiền mặt nào, những người bị mất đều không nhận lại được gì cả, còn thảm hơn cô nhiều."
Đàm Tĩnh chẳng biết làm sao, đành ký tên nhận hơn một nghìn tệ. Cô thầm an ủi mình, tìm lại được chừng này vẫn tốt hơn là không tìm được. Ra khỏi đồn cảnh sát thì cũng vừa hết giờ làm việc, đường sá giờ cao điểm đông nghìn nghịt, cô không dám mang theo nhiều tiền như vậy, bèn tìm chỗ gửi tiền, rồi cẩn thận cất thẻ ngân hàng vào túi.Thịnh Phương Đình không ngờ Đàm Tĩnh vẫn quay lại văn phòng. Anh làm thêm giờ là chuyện bình thường. Lily trước khi về đã gọi giúp anh đồ ăn. Ăn được vài miếng, anh cảm thấy dạ dày không được ổn lắm, bèn đi pha một cốc cà phê, rồi về phòng làm việc tiếp tục trả lời mail. Có điều dạ dày càng lúc càng đau hơn, cà phê nóng cũng chẳng có mấy tác dụng, anh cau mày, một tay ôm bụng, một tay nhoay nhoáy dí chuột, thầm nhủ phải nhanh chóng trả lời xong mấy bức mail rồi ra hiệu thuốc đau dạ dày. Đúng lúc đó đèn bên ngoài bỗng sáng lên, ánh sáng chiếu qua cửa kính rọi vào trong. Ngỡ rằng các đồng nghiệp bên ngoài đều đã về hết nên Thịnh Phương Đình lấy làm ngạc nhiên, anh đứng dậy mở cửa chỉ thấy Đàm Tĩnh quay lại.
Thấy anh bước ra, Đàm Tĩnh cũng không hề ngạc nhiên. Thịnh Phương Đình thường xuyên tăng ca, có mấy lần cô làm thêm giờ mà anh còn về muộn hơn cô. Vì thế cô chào: "Giám đốc Thịnh, anh lại làm thêm giờ à?"
"Sao cô còn quay lại?" Không phải anh đã bảo cô về sớm để đến đồn cảnh sát sao?
"Tôi vẫn còn việc chưa làm xong." Đàm Tĩnh dường như có chút áy náy, Lily phụ trách hướng dẫn cô luôn coi thường việc làm thêm giờ, cô ấy nói chỉ người không thể hoàn thành công việc đúng hạn mới phải làm thêm, đó là biểu hiện của việc thiếu năng lực. Lúc đó khi nghe thấy Lily nói vậy, cô chỉ cúi đầu làm thinh, không dám phản bác rằng tại sao Giám đốc Thịnh cũng làm thêm, lẽ nào anh ấy thiếu năng lực ư? Đàm Tĩnh cảm thấy dường như Lily có chút hiềm khích với mình, cô cũng không biết tại sao, nhưng bất kể Lily nói gì, cô chỉ im lặng lắng nghe.
"Đừng làm nữa, không làm hết việc được đâu." Thịnh Phương Đình chau mày nói, "Đi nào, về thôi, tôi sẽ gọi cho bảo vệ bảo họ khóa cửa."
Lúc này Đàm Tĩnh mới phát hiện ra nét mặt và dáng vẻ không bình thường của Thịnh Phương Đình, thấy anh đang nhăn nhó ôm bụng, cô không kìm được, liền hỏi: "Giám đốc Thịnh, anh không được khỏe à?"
"Tôi hơi đau dạ dày, mua chút thuốc uống là ổn thôi."
Thịnh Phương Đình sống một mình, áp lực công việc lại lớn, ăn uống thất thường, vì thế thường xuyên bị đau dạ dày. Mỗi lần đau chỉ cần uống thuốc vào là đỡ nên anh cũng không để tâm nhiều. Thấy sắc mặt anh tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, hẳn đang đau đớn vô cùng, Đàm Tĩnh bèn hỏi: "Để tôi đưa anh đi mua thuốc."
"Không cần đâu, cô về đi."
Thịnh Phương Đình quyết định không làm tiếp nữa, khi gọi bảo vệ anh đã cảm thấy bụng đau hơn bình thường. Ra đến thang máy, anh vẫn giữ phong độ, kiên quyết bảo Đàm Tĩnh vào trước rồi ấn nút đi xuống. Đèn trong thang máy rất dịu nhưng hôm nay anh lại thấy vô cùng chói mắt, anh ngẩng lên nhìn ngọn đèn, bất giác nheo mắt lại. Cửa thang máy vừa khép, cổ họng anh chợt thấy ngòn ngọt, rồi một ngụm máu phụt ra.
Đàm Tĩnh hốt hoảng kêu lên: "Giám đốc Thịnh!"
Lúc này Thịnh Phương Đình đã mềm nhũn cả người, gục xuống, Đàm Tĩnh chưa từng trải qua chuyện này, cũng không đủ sức đỡ anh dậy. Hai mắt anh nhắm nghiềm, nhưng lồng ngực vẫn phập phồng lên xuống, rõ ràng là còn thở. Cuối cùng cô cũng sực tỉnh, vội càng lấy điện thoại gọi cấp cứu. Người nhận điện vô cùng bình tĩnh, hỏi triệu chứng, hỏi địa chỉ rồi bảo mười lăm phút nữa xe cấp cứu sẽ đến.
Thang máy xuống đến tầng một, trong sảnh có bảo vệ, cô vội gọi người đến giúp. Hai anh bảo vệ chạy lại giúp cô dìu Thịnh Phương Đình, anh đã mất đi ý thức, gọi thế nào cũng không có phản ứng, khóe miệng còn vương vết máu, trên cổ áo cũng lấm tấm đầy máu, nhìn rất đáng sợ.