- Em bắt bài rồi.
" Cái con nhỏ lanh chanh này chả biết bao giờ lớn được." Anh cười lắc đầu, vào xe đi đến nhà Mỹ Hân.
Cô rón rén bước đi như mèo con, ông đang xem phim chắc không để ý. Cô nhẹ nhàng, thận trọng bước lên cầu thang thì bị ông Phùng phát hiện, ông hắng giọng :
- Con vừa đi đâu về thế.
Nuốt nược bọt, cô làm bộ mặt tươi cười, toe toét quay sang nhìn ông chỉ tay loạn xạ:
- Dạ, dạ nãy, ờ nãy con, con ... à đúng rồi con đi với anh Na,
- Sao con ú ớ vậy, có phải dấu ba chuyện gì.
Cứng họng :
- Không ạ. Không tin ba cứ gọi cho anh Nam thì biết.
Anh cười xoà :
- Ba tin con, nhưng nếu ba mà biết con nói dối chuyện gì thì đừng trách.
Hốt hền, ôm ngực cười méo mồm :
- Dạ, con xin phép ba con về phòng.
- Ừm.
Nói xong, cô chạy tuột về phòng đóng xầm cửa lại rồi nhảy lên giường luôn.
Kiểu này thì xong rồi, mình nói dối đã kém, mai Thế Du lại còn sang đây nữa ba mà biết mình nói dối thể nào cũng khử mình cho mà xem. Nhưng nếu không giúp anh Thế Nam thì khổ than đứa bé thì mình bất nhân quá... Sao giờ
Mải suy nghĩ, cô thiếp đi lúc nào không biết.
Sáng hôm sau.
Tính toong... tính toog...
Ông Phùng đang ngồi đọc báo trong phòng khách nghe thấy tiếng chuông liền đứng dậy ra mở cửa.
Khi nhìn thấy chàng trai trẻ trước mặt, ông ngạc nhiên :
- Thế Du.
Anh mỉm cười lễ phép cúi đầu chào ông.
- Vào đây nào.
- Dạ.
Anh đi theo ông vào nhà, mắt nhìn ngang dọc tìm kiếm gì đó, rồi khẽ nhíu mày khi không thấy ai nữa ngoài ông Phùng.
- Cháu ngồi đi.
- Vâng.
Lấy hai chai nước dưới ngăn bàn để lên mặt, anh lễ phép mở chai rót nước rồi mời ông uống :
- Hôm nay có chuyện gì mà đột xuất đến nhà bác vậy?
- Dạ, co có chuyện cần thưa mà Kim Anh đâu bác.
Ông thấy anh hỏi lại ngạc nhiên lần nữa, thường hai đứa rất hay cãi nhau tự nhiên lại hỏi. Ông lắc đầu cười :
- Cái con bé ấy mà, hôm qua không biết đi đâu về muộn giờ vẫn còn ngủ trên phòng con ạ. Sao có chuyện gì nói bác nghe.
Anh điềm tĩnh, ngồi thẳng lưng, như bắt đầu vẫn đề quan trọng, ông cũng thấy hồi hộp :
- Thưa bác cháu muốn thay anh Thế Nam chăm sóc cho Kim Anh ạ.
Hôm nay không biết là ngày gì mà ông Phùng được hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên nọ, nhưng nói đến chuyện này sau một hồi suy nghĩ mãi ông vẫn chưa rút được kết luận nào, vẫn còn quá ngạc nhiên mà bật thốt :
- Sao. Cháu nói vậy là ý gì?
Anh vẫn điềm tĩnh, chắc phải tập trước cả trăm lần rồi ý chứ. Nhưng thật ra thì hôm qua anh ngủ một mạch đến bây giờ, có nên cho Thế Du đi làm diễn viên không nhờ. Hơ hơ...
- Cháu với Kim Anh đang quen nhau vin bác cho cháu một cơ hội vả lại anh Nam cũng đã có người yêu rồi nên mong bác suy nghĩ việc vày ạ.
Nhìn anh như không tin vào tai mình, con bé Kim Anh thật là, thể nào hôm qua mình nhắc tới nó cứ ấp úng :
- Cháu nói thật chứ. Cháu với Kim Anh nhà bác quen được bao lâu rồi mà bác không biết gì.
- Dạ, từ khi bác và Kim Anh về nước, trước đó chúng cháu cũng liên lạc ạ. Cháu mong bác đồng ý chuyện cháu vừa nói trên. Nếu có thể chúng cháu sẽ cưới nhau để cháu thay vào vị trí anh Nam sẽ tốt hơn cho cả hai bên ạ.
Thằng bé này đã lớn khôn thật rồi, ăn nói cứng rắn và rất tự tin gương mặt ít biểu cảm làm cho người khác rất khó đọc được suy nghĩ của nó, ông nheo mắt quan sát nét mặt của anh, điểm nào cũng nói lên đó là sự thật. Chuyện này rất khó xử đây.
- Cháu nghĩ bác sẽ đồng ý chuyện này sao?
Thế Du đến lúc này thì cười nhẹ giọng đầy tự tin :
- Nếu bác thương yêu Kim Anh và muốn cho Kim anh một cuộc hôn nhân với tình yêu thật sự thì bác sẽ đồng ý. Dù sao cháu cũng là anh em họ với anh Nam nên việc đấy cháu có thể vừa thay thế chăm sóc cho Kim Anh vừa có thể hoàn thành việc đính ước giữa hai người.
Lần này ông không vòng vo nữa, nhìn thẳng vào mắt anh :
- Vậy cháu có yêu Kim Anh không?
Ông nhìn chăm chăm vào mặt anh, và cũng có một người cũng đang theo dõi cuộc nói chuyện của hai người suốt nãy giờ, cô cũng hồi hộp không kém, câu hỏi ba cho đúng là khó nhằn mà tên này đâu có tình cảm gì với cô đâu hắn nói thể nào cũng bị lộ. Nhưng không...
Ánh mắt trở nên sang quắc, kiên định, môi mấp máy :
- Cháu rất yêu Kim Anh.
Ông Phùng không tin vào tai mình, không tin vào mắt mình, thằng bé khi nói yêu con gái ông có cái gì hạnh phúc đang lan toả mà ông không lý giải được, cũng mừng thầm trong lòng.
Kim Anh dù biết là giả nhưng không ngờ Thế Du lại diễn thật đến thế nên không tránh khỏi phản xạ tự nhiên đỏ bừng mặt, người cứng đơ như pho tượng.