Tên Ria Mép quay qua nhìn tôi rồi chìa tay ra với vẻ mặt cực kỳ hối lỗi:
“Xin lỗi cô, tôi say quá nên vào nhầm phòng!”
Sâm Cầm khoanh tay trước mặt hất hàm với Ria Mép:
“Chỉ thế thôi à?”
Ria Mép không thèm đếm xỉa gì đến cô bạn đanh đá của tôi, hắn đưa mắt về phía tôi. “Cô tên gì?”- “Thanh.” - “Gì Thanh? Thị Thanh à?”- “Trăng Thanh.” Hắn nghe đến tên tôi thì phá lên cười, đúng là vừa thô lỗ, vừa vô duyên không tả nổi. Hắn lại chìa tay về phía tôi, cười cợt:
“Chào Trăng Thanh, anh là Gió Mát đây.”
Sâm Cầm lầm bầm cạnh tai tôi “Đồ điên”, tôi cũng phải công nhận rằng hắn ta điên thật. Tên kia thấy hai chúng tôi có vẻ khó chịu thì vội vàng giải thích:
“Thật mà, tôi tên là Thanh Phong đấy, Thanh Phong chẳng phải gió mát thì là cái gì?”
Sâm Cầm túm tay hắn lôi xuống khỏi giường.
“Gió mát cái đầu anh ấy, đi giày vào và biến khỏi đây, chúng tôi ở đây bị muỗi xẻ thịt thế là đủ rồi.”
Sâm Cầm lôi xềnh xệch hắn ra khỏi phòng bệnh và ra hiệu cho tôi đi làm thủ tục. Khỏi phải nói, tôi sướng như điên, chạy vội vào phòng lão bác sĩ trực.
Khác với lần trước, lần này tôi nhẹ nhàng và lịch sự tiến đến phòng bác sĩ, qua ô cửa kính, tôi thấy lão ta đang ngồi chống cằm như nghĩ ngợi gì đó. Tôi rụt rè gõ cửa. Tay bác sĩ quay sang nhìn không có vẻ gì ngạc nhiên, lão ta nhíu mày vẫy tay ra hiệu cho tôi vào.
“Lúc nãy xông vào túm tóc người ta mà có cần gõ cửa đâu, giờ bày đặt thế?”
Ối giời, vừa bước vào phòng đã bị lão vỗ cho một câu vào mặt, xấu hổ không biết để đâu cho hết. Tôi lí nhí xin lỗi rồi trình bày chuyện cho cái thằng cha Ria Mép kia xuất viện, tôi cố gắng lễ phép hết mức có thể, xưng cháu, thưa chú đàng hoàng, lão vẫn giữ bộ mặt khó chịu khi nghe tôi nói.
Sau khi tôi kính thưa đủ kiểu, lão chẳng nói lời nào, chỉ viết vào tờ giấy số điện thoại của lão rồi bảo:
“Hai giờ chiều mai đến gặp tôi, nếu không có tôi ở đây thì gọi điện.”
Tôi nhận tờ giấy mà lòng cảm kích vô hạn, tôi gấp nó và cho vào túi quần rồi cúi đầu chào bác sĩ. Vừa quay đi, lão bác sĩ bất chợt nói với theo:
“Này, cô! Tôi không phải là chú! Tôi chỉ hơn cô khoảng tầm chục tuổi thôi, chưa vợ, chưa con, chưa nhà, chưa người yêu luôn.”
Mẹ ơi, lão làm một tràng khiến tôi đứng hình mất mấy giây, đúng thật, nhìn lão đâu có già, mặt thanh tú, mắt to đen và da trắng, chả hiểu thế quái nào mà tôi cứ một chú, hai chú với lão nữa, hèn gì mặt lão khó chịu thế. Tôi cười làm hòa:
“Dạ, tôi xin lỗi, tại tôi không để ý.”
Tay bác sĩ không nói gì quay sang phía cửa sổ, tôi chờ một lúc xem hắn có nói gì với mình không nhưng đối phương tuyệt nhiên chẳng hé một lời. Tôi lặng lẽ rời khỏi phòng, lòng thầm nguyền rủa số phận mình đen bạc thế nào mà toàn gặp loại đàn ông vừa vô duyên vừa kiêu ngạo.
Ra đến hành lang bệnh viện, ngay lập tức tôi ngửi thấy mùi chiến tranh rất khốc liệt. Sâm Cầm chống nạnh thở hồng hộc, còn anh chàng Ria Mép co gối lên ôm chân, tôi chắc rằng hắn vừa được cô bạn thân của tôi tặng cho một cú đạp. Hắn cũng chả vừa, miệng cứ nhọn ra mắng mỏ Sâm Cầm, hai con người đó vừa đi vừa miệt thị rồi đòi đánh nhau khiến tôi phải mệt mỏi lao vào can ngăn không biết bao lần. Ôi, số phận của tôi, làm sao tôi có thể sống nốt những ngày yên bình sắp tới với một cô bạn và một tay hàng xóm lắm mồm như nhau, ghê gớm như nhau và manh động như nhau đây?
Chương 2: Sống chung với lũ!
Chương 2.1
Một đêm lê lết mệt mỏi ở bệnh viện đã khiến hai đứa tôi sụp xuống giường và ngủ say quên trời đất. Sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc vì tiếng nhạc đập bùm bùm bên tai kèm theo một bài hát quái quỷ nào đó, tôi xoay người che gối lên đầu nhưng chẳng ăn thua. Tôi bực mình ngồi dậy và nhận ra mình đã ngủ quá lâu, nắng xuyên qua khe cửa hở và chiếu vào phòng thành một vệt sáng chói mắt. Vơ điện thoại, nhìn thấy đồng hồ chỉ chín giờ sáng, trời đất ! mới chín giờ mà mình cứ tưởng là mười hai giờ trưa cơ chứ, đúng là trời mùa hè có khác.
Phía phòng bên, tiếng nhạc lại bùng lên, lúc này tôi mới đủ tỉnh táo để nghe ca từ của nó. “ Lên nóc nhà, bắt con gà là bắt con gà… làm thịt gà, vặt lông gà…” nói chung, tôi không nhớ chính xác ca từ nhưng nó đại loại như thế. Tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo, tiện tay đập bằng được Sâm Cầm dậy nghe bài hát bất hủ, Sâm Cầm lầm bầm chửi rủa tôi nhưng sau khi nó nghe bài hát từ bên phòng anh hàng xóm kia thì miệng nó ngoác ra còn to hơn cả tôi. Thằng cha Ria Mép này có gu âm nhạc chả giống ai, tôi ngờ rằng anh ta có vấn đề về thần kinh.