Vừa tiến về phòng mình, tôi vừa tranh thủ liếc qua sách nội quy, đập vào mắt một dòng ngao ngán “Không ở ngoài trường sau chín giờ tối.” Nơi tôi làm việc mười một giờ mới tan. Tôi cần chỗ ở nên không thể không đến ký túc xá. Tôi lại cũng cần tiền xài nên không thể không làm việc. Vì vậy, chỉ có thể chọn cách trèo tường.
Một phòng ký túc xá dành cho hai người ở, bạn cùng phòng của tôi tên là Bích Ngọc, cái tên rất cao quý và thanh khiết. Khi còn ở Trung Anh, tôi cũng có quen biết một người bạn trùng tên. Chúng tôi cùng ở trong đội tuyển học sinh giao lưu, sau đó bạn ấy thi thắng điểm tôi và được chọn gửi qua trường khác, hình như ngôi trường được gửi đến là...
- Minh An? Sao lại ở đây? - Bích Ngọc mở cửa phòng sau khi tôi gõ, sững sờ nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới. Đúng rồi! Trường cậu ấy được gửi đến làm học sinh giao lưu là Đông Anh.
- Chuyển trường. - Tôi cười cười xoa đầu, không cần mời, tự ý tiến vào trong. Tôi với cô bạn này không phải thân nhau như tỷ muội, nhưng chẳng còn lạ gì nhau nữa.
- Vậy An là người bạn đến ở cùng phòng với Ngọc á hả? - Ngọc nheo mắt, ngón tay chỉ vào tôi.
Tôi gật gù, đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Khá rộng rãi và ngăn nắp! Một giường tầng, hai bàn học có kệ sách liền, một tủ đôi, phòng tắm và không có bếp. Nội quy không được nấu nướng trong ký túc xá. Nhưng chắc có thể nấu mì bằng ấm điện.
- Vậy cái vụ đám học sinh trường mình đồn ầm ĩ lên là thật hả? - Ngọc nghi ngại nhìn tôi, trong mắt toát ra vẻ không thể tin nổi.
Tôi lại gật gù thay cho lời xác nhận.
- Như vậy cũng tốt! Qua đây làm bạn với Ngọc. Ở bên này không ai chơi với học sinh Trung Anh. - Giọng Ngọc rầu rĩ, ánh mắt nhìn tôi lại rất hy vọng.
Tôi lơ đãng gật gũ, mắt nhìn vào chiếc giường thầm đánh giá. Tầng dưới có một cuốn sách trên đầu giường, phần nệm nhè nhẹ trũng xuống. Xem ra Ngọc ngủ tầng dưới. Vậy tôi sẽ ở tầng trên. Tôi cần ngủ một lát rồi về phòng trọ dọn đồ, tiếp theo sẽ là làm mỳ ăn tối sau đó đi làm.
- Đừng làm ồn nhé! - Lên xong kế hoạch trong đầu, tôi để cặp trên chiếc bàn trống, sau đó một mạch trèo lên tầng giường trên, đặt lưng xuống đã thấy mình mơ màng chìm vào giấc ngủ.
***
Tôi thức dậy đã là hai giờ chiều. Ngọc không có trong phòng, để lại một mẩu giấy trên bàn báo là đi xem phim. Có lẽ cô bạn này sợ đột nhiên biến mất tôi sẽ lo lắng. Người ta sao thì tôi vậy, xé một tờ giấy ghi chú, tôi nguệch ngoạc viết nhanh dòng chữ: “An về phòng trọ lấy đồ”, sau đó dán vào bên cạnh tờ giấy Ngọc để lại.
Phòng trọ của tôi nằm trong khu biệt lập trên một ngọn đồi được gọi là đồi Ông Sư. Điểm nổi bật ở nơi này là có một tượng Phật Bà rất lớn mà người dân Đà Lạt nào cũng biết. Nơi này rất yên tĩnh và vắng vẻ, chính vì vậy được gọi là khu biệt lập. Gần đây thì nó không yên tĩnh lắm, nguyên nhân là do tôi. Tôi đóng tiền phòng trễ nên bà chủ tru tréo chửi bới bảo tìm chỗ khác mà ở. Kể ra cũng thật là ngại! Một mình tôi mà có thể kích động “cái loa” là bà chủ khiến cả khu không ai yên thân.
Đồ đạc của tôi không nhiều bởi tất cả đồ dùng đều là có sẵn khi thuê phòng, vỏn vẹn chỉ một vài bộ đồ cùng với sách vở, vài ba món đồ lưu niệm nhỏ xinh mà tôi định tặng lại cho đám trẻ ở đây.
Xong xuôi tất cả, tôi đi lên phòng bà chủ, từ tốn gõ cửa. Vừa thấy tôi đứng bên ngoài bà đã khó chịu ra mặt, nhưng nhìn ba lô cùng thùng sách tôi ôm thì hiểu tôi đến để trả chìa khóa phòng.
- Đã tìm được chỗ khác rồi à? - Nhận lại chiếc chìa khóa phòng trong tay, bà miễn cưỡng hỏi tôi như chút lịch sự cuối cùng.
- Dạ! - Tôi một tay ôm thùng sách cho vững, tay kia tìm trong túi áo số tiền đã để sẵn:
- Cháu gửi cô tiền phòng tháng trước và năm ngày tháng này.
Trong đáy mắt bà ấy, tôi có thể nhìn thấy sự thương hại. Trong khu này, mọi người đều nhìn tôi như thế. Không ai muốn bị người khác thương hại, nhưng tôi không thể gào lên với bọn họ là đừng có nhìn tôi kiểu đó, chỉ còn biết xem như không hay biết mà thôi.
- Không cần đâu! Chỉ có năm ngày thôi mà. - Bà chủ nhà từ chối số tiền tôi đưa.
- Những năm ngày đấy ạ. - Tôi cười, nhét tiền vào tay bà ấy rồi quay lưng bỏ đi. Năm ngày chính là số ngày tôi trễ tiền phòng tháng trước. Và “những năm ngày” là câu bà ấy từng trách móc. Tôi thừa nhận mình không những hẹp hòi, để bụng, mà còn rất thù vặt nhớ dai. Ai cho tôi cái gì, tôi nếu có thể sẽ đền đáp gấp mười. Nhưng ai nợ tôi cái gì, tôi nhất định đòi lại một trăm.
Trên chuyến xe bus trở về trường, tôi dõi mắt ra ngoài cửa sổ, quan sát mọi thứ một lần nữa. Hình như cửa sổ xe bus luôn làm lòng người ta chững lại, suy nghĩ nhiều hơn. Từ nay chắc không còn việc gì để đi qua con đường này, cũng sẽ không ngồi tuyến xe bus này nữa. Tôi ra đi, mọi thứ sẽ bỏ lại phía sau.