Khi tôi về đến trường, Ngọc chưa về tới, cả căn phòng chỉ có yên lặng cùng vắng vẻ. Sau khi sắp xếp mọi thứ, tôi đi xuống nhà ăn tìm kiếm gì đó bỏ bụng. Ý tôi là tìm một loại mỳ nào đó. Vừa hay nhà ăn rất biết cách làm cho mọi thứ tiện lợi, toàn bộ mỳ bày bán đều là mỳ ly, mua một hũ được khuyến mãi đôi đũa tre dùng một lần.
Chế nước sôi xong, tôi ôm ly mỳ cẩn thận đi về phía chiếc bàn gần nhất, kiên nhẫn đợi ba phút như hướng dẫn. Nhà ăn giờ này chỉ có mình tôi cùng với một vài cô bán hàng nhàm chán chống cằm. Ấy thế mà khi mỳ vừa chín thì một chuỗi ồn ào cũng từ ngoài cửa tiến vô. Là đội bóng rổ của trường vừa mới luyện tập xong, có lẽ đến mua nước uống. Dẫn đầu là nam sinh ban sáng đi cùng với Ngạo Quân. Nếu quả thực nằm trong bộ ba hoàng tử thì đây rõ ràng là “hoàng tử thể thao” Anh Khoa. Tôi biết được điều này đương nhiên cũng từ truyền kỳ thần thánh của đám học sinh. Ba cậu bạn này không phải minh tinh gì, cũng không từng xuất hiện trên báo, tuy nhiên tên tuổi rất lẫy lừng trong làng “học đường”.
Nói gì thì nói, dù nổi tiếng đến đâu thì ba hoàng tử thần thông quảng đại kia cũng không có cách làm mỳ ngon lại nếu nó đã lỡ nở ra quá mức. Vì vậy tôi liền chuyển sự chú ý vào ly mỳ của mình, quyết tâm ăn thật ngon.
- Này! Cậu là học sinh mới chuyển vào lớp hôm nay đúng không? - Khi tôi còn đang đều đặn nhai nuốt, Anh Khoa xuất hiện và bắt chuyện. Được biết hoàng tử thể thao rất thân thiện, hoạt bát và hòa đồng, trong bộ ba thì đây là người dễ tiếp cận nhất.
Tiếp tục từ tốn nhai, tôi gật đầu. Làm ơn biến giùm đi! Tôi đang ăn.
- Cậu tên gì? Chuyển từ trường nào đến? - Xem ra cũng cùng câu hỏi với nữ sinh xinh đẹp ban sáng, chỉ khác là hỏi một lần.
Tôi nuốt mỳ trong miệng, miễn cưỡng trả lời:
- Minh An, đến từ Trung Anh. - Tốt nhất là nên kỳ thị Trung Anh như mấy học sinh khác, sau đó quay mặt lướt nhanh về chỗ và để yên cho tôi ăn.
- Trung Anh thì sẽ phải chịu kiếp cô đơn trong ngôi trường này đấy. - Khoa xoa cằm nhận xét, mày kiếm hơi nhíu lại, đôi mắt anh đào câu hồn nhìn tôi ái ngại.
Tôi rất muốn lạnh lùng yêu cầu người đối diện nói cái gì mà mình chưa biết, nhưng cuối cùng chỉ gật gật đầu. Dù sao cũng không nên gây chú ý. Tôi đến đây không phải để tìm rắc rối. Vào trường là để học mà. Hơn nữa Anh Khoa là con trai của hiệu trưởng, tuyệt đối có rảnh rỗi sinh nông nổi cũng đừng nên đắc tội.
- Thôi để tớ làm bạn cậu vậy. - Khoa suy nghĩ không lâu, miệng nở một nụ cười làm người khác đông cứng vì bị thu hút. Mẹ ơi! Người gì đâu cười đẹp đến thế? Mắt đẹp, mũi đẹp, miệng đẹp! Có để yên cho người ta ăn không thì bảo?
Tôi làm vẻ mặt khó xử, mắt tiếc nuối nhìn ly mỳ đang ngày một nở ra:
- Tớ có thể nhờ cậu một chuyện không?
- Cậu nói đi! - Khoa chăm chú lắng nghe, không hề có thái độ khó chịu khi mới quen biết đã nhờ vả.
- Cậu có thể trở về với đồng đội của mình và để yên cho tớ ăn mỳ không? - Tôi trước sau vô cùng nhỏ nhẹ, mang theo một chút ngại ngùng cùng cầu khẩn.
Khoa mất một giây nhìn tôi khó hiểu sau đó phá lên cười. Có cái gì để cười? Cười tôi tham ăn hay là cười chữa thẹn?
- Được được! Nếu cậu muốn ăn thêm có thể kêu, tính vào hóa đơn của tớ luôn. - Khoa rốt cuộc cũng rời đi, mang theo nụ cười vui vẻ trên môi.
Được trả về với sự yên tĩnh, tôi rất phấn khởi ăn hết ly mỳ đã lỡ nở hơn mức bình thường.
Ăn no, tôi tự lấy cho mình một ly nước ở bình nước nóng lạnh, ngửa cổ uống cạn sau đó khoan khoái rời khỏi.
- Này, An! - Tiếng Khoa ở phía sau gọi tôi. Lại cái gì nữa đây? Tôi phải về phòng tranh thủ làm bài tập rồi chuẩn bị đi làm.
- Cho tớ số của cậu đi! - Khoa cầm sẵn điện thoại trong tay.
Đủ điều kiện vào Đông Anh, tôi biết mình cũng có chút nhan sắc, nhưng mang so với rừng hoa trong trường này thì chỉ có thể len lén nở ở một góc xa xôi. Điều gì kiến chàng hoàng tử này muốn làm quen với tôi nhỉ?
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, có chút bực bội dâng lên trong lòng, mau mắn đọc mười con số để tiết kiệm thời gian.
Bàn tay Khoa thoăn thoắt bấm trên điện thoại, để chắc chắn còn gọi qua kiểm tra, cho đến khi bài nhạc chuông Betrayal vang lên mới tin tưởng cúp máy.
- Để tớ lưu. - Khoa vừa nói vừa thao tác trên điện thoại.
- Vậy cậu từ từ lưu nhé! Tớ đi trước có việc. - Tôi dứt lời lập tức co chân chạy lấy người.
Ở phía sau Khoa lớn tiếng với theo:
- Tớ tên là Anh Khoa. Nhớ lưu số nhé!
Tôi không đứng lại, cũng không quay đầu, tay đưa lên vẫy vẫy ra hiệu mình đã nghe thấy, chân vẫn cật lực chạy về ký túc xá.
Chương 2:
Những ngày đầu ở Đông Anh bình lặng trôi qua không có gì đáng nói, tôi đến lớp trong sự kỳ thị của bạn học, lặng lẽ nghe giảng cùng chép bài, rảnh rỗi thì lên sân thượng đón nắng, lâu lâu có nhìn thấy bóng Ngạo Quân cô độc ở phía bên kia. Về phần Anh Khoa, tối nào cũng nhất quyết nhắn tin làm phiền nhưng trên lớp tuyệt đối không bắt chuyện. Tôi đi làm đương nhiên không thể trả lời, chỉ khi về đến phòng mới mệt mỏi nhắn lại một hai tin sau đó chúc ngủ ngon rồi chìm vào mộng mị. Mọi thứ bình lặng trôi qua chớp mắt đã mười bốn ngày, tôi cũng thuận lợi đi học cùng trèo tường được hai tuần. Đến ngày thứ mười lăm, những điều không hay bắt đầu tìm đến.