Một người đàn ông cao to, một bên mắt đã bị chột, vết sẹo dài xuyên từ đỉnh trán xuống gần sóng mũi trông thật ghê sợ, đang chống một chân lê ghế, hung dữ gầm lên với chàng thanh niên đang run rẩy cúi gập người xuống đất, miệng không ngừng năn nỉ:
“Đừng mà, đừng mà! Chú Một Mắt, con xin chú đừng làm hại họ! Em con còn rất nhỏ, nó đang bệnh nặng, con nhất thời không kiếm được tiền nên mới túng quẫn mượn tiền chú. Con xin chú, con nhất định sẽ trẻ tiền cho chú. Ba ngày, ba ngày thôi, con sẽ trả góp cho chú, có được không?”
Bốp!
Hai tên vệ sĩ cạnh đó, mặt mày dữ tợn cho chàng trai một cái tát trời giáng. Nhất thời anh chàng không kịp đỡ, ngã ngửa ra sau, một bên má đã bầm tím.
“Thằng chó, mày nghĩ mày là ai? Đã quá hạn hai ngày là đại ca đã nhân từ với mày lắm rồi, ở đó mà đòi them ba ngày. Còn bảo trả góp nữa à??? Nơi đây là chỗ từ thiện cho mày à?”
“Không phải đâu, chú Một Mắt à…”
“Đừng nói nhiều, chặt tay nó đi!”- Một Mắt cất giọng đanh thép, một bên mắt sáng liền trợn lên trông vô cùng đáng sợ.
“Đừng, đừng mà…chú Một Mắt! Á!!!!!!!!!!!!”
Chàng trai đáng thương kia rú lên tiếng thét đau đớn sau khi một ngón tay đã bị đứt lìa. Máu văng ra sàn lênh láng, loang lổ đỏ tươi. Một Mắt vẫn không biến sắc, chỉ cười hừ một tiếng:
“Mày hình như không biết, nếu muốn cho mày nợ thêm vài ngày, thì ít nhất cũng phải chặt một vài thứ trên người mày mới được chứ! Cút đi, ba ngày sau tới hạn, trả cho tao đúng 60 triệu. Nếu không, thứ tiếp theo tao chặt sẽ là bàn tay của mày chứ không phải một ngón đâu!”
Tiếng khóc thút thít của chàng trai tội nghiệp đó bắt đầu thưa dần, rồi từ từ căn phòng lại chìm trong không khí im lặng đến đáng sợ. Một vài giây sau, một giọng nói dịu dàng cất lên khiến con mắt của ông trùm vay nặng lãi kia sáng lên đầy thích thú:
”Ba à! Ba đã làm việc xong chưa?”
Cẩm Tú bước đến bên ông, bất giác Một Mắt xoay người lại, khi thế hùng dũng đáng sợ ban nãy biến đâu mất, con mắt đục ngầu của ông giờ chỉ long lên ánh sáng như của một người cha yêu thương con mình hết mực:
“Con ngoan, sao hả? Có phải muốn xin tiền ba không?”- Vừa nói ông vừa véo mũi Cẩm Tú, dịu dàng hỏi.
“Ba này, con đâu phải chỉ biết xin tiền! Ba quên rồi sao, anh Quốc Thịnh đã về lại bên con rồi, chúng con dự định sẽ đính hôn trong thời gian ngắn! Ba nói na sẽ giúp tụi con mà!”
Một Mắt đột ngột chuyển sắc mặt, khóe môi giựt giựt, rồi lại cười phá lên:
“Haha! Con ngoan của ba đã lớn rồi, xem con nóng ruột thế cơ à? Cẩm Tú của ba đã lớn rồi, biết yêu rồi. Tốt, tốt! Thằng Quốc Thịnh đó, ba cũng ưa lắm! Được, cuối tuần này chúng ta sẽ đãi tiệc đính hôn ra mắt mọi người. Như vậy con đồng ý chưa hả?”
“Hura, con yêu ba nhất!!! Ba đáng yêu như vậy, mẹ không chết mê chết mệt vì ba mới là lạ đấy!”- Cẩm Tú hôn chụt một cái lên má Một Mắt, nháy mắt nói.
“Này, đừng có mà nịnh nọt ba nhé! Thằng đấy đâu, một đứa nghèo kiết xác như nó lấy được con là phúc đức của nó rồi! Nếu như nó còn không biết yêu thương con, ba giết nó liền đấy!”
“Biết rồi, biết rồi mà! Ba còn không tin vào đôi mắt của con gái ba sao?”- Cẩm Tú nũng nịu, trề môi nói. Đôi mắt lém lỉnh tinh nghịch khiến Một Mắt phải bật cười thành tiếng.
***********
Quốc Thịnh đứng lặng lẽ bên gốc cây phượng, đôi mắt buồn nhìn theo bóng chính mình in nghiêng trên mặt đất, trong khoảnh khắc con tim đau nhói khi nhớ về người con gái đó.
“Sao hả? Còn nhớ Phương Nhã sao?”
Cẩm Tú đột ngột xuất hiện, đứng bên cạnh Quốc Thịnh đang ngẩn người nhớ mối tình cũ, bất giác môi mím chặt lại, lòng quặn thắt:
“Ba đã đồng ý cho phép chúng ta đính hôn rồi. Cuối tuần này sẽ chính thức ra mắt mọi người! Anh đừng quên đã hứa với em chuyện gì đấy!”
Quốc Thịnh không nói, đôi mắt buồn ủ rũ cụp xuống, bấc giác hai tay buôn thõng. Cẩm Tú tức giận, cô hét lên:
“Đường Quốc Thịnh! Có phải anh muốn khiến em điên lên mới chịu được hay không? Anh còn nhớ cô ta đến khi nào? Ngay cả khi cô ta không còn xinh đẹp…”
Chưa dứt lời, Cẩm Tú đã giật mình bàng hoàng khi nhận ra cái siết chặt đau đớn ở cổ mình. Anh đang bóp cổ cô chặt đến ngộp thở, khuôn mặt cũng theo đó mà bừng đỏ lên. Căm phẫn nhìn Quốc Thịnh, cô ức nghẹn trong hơi thở đứt quãng:
“Anh…anh dám!”
“Tôi nói cho cô biết, nếu không phải vì chuyện này, tôi có chết cũng không chia tay với cô ấy! Cảnh cáo cô, đừng bao giờ làm tổn hại đến Phương Nhã một lần nữa”.
Quốc Thịnh nghiến răng, trợn mắt nhìn Cẩm Tú giận dữ:
“Cô có được con người tôi, nhưng không bao giờ có được trái tim tôi lần thứ hai. Không hiểu sao trước đây tôi lại thích một cô gái độc ác như cô! Thật ngu xuẩn!!!”
Dứt lời, anh buông cô ra nhanh chóng. Trong khoảnh khắc, Cẩm Tú cảm giác như đang rơi xuống một hố sâu của vực thẳm, tim như bị nát vụn khi nghe những lời nói nhẫn tâm của anh. Dù rằng cô biết suốt cuộc đời này anh không còn yêu cô, thì cũng không hề gì. Chỉ cần, anh luôn bên cạnh cô, để cô được hạnh phúc, được ấm áp mỗi khi gần bên anh. Đó cũng vì cô quá yêu anh mà thôi!!!