Đi đi về về mất cả buổi chiều vậy mà cả hai nơi đều không casting được. Châu An vì chuyện đó mà bị Thôi Thái Dạ giận cá chém thớt, chửi mắng thậm tệ, bây giờ chỉ còn lộ trình tối nay, nào ng ờ giữa đường xe nổ lốp nên đã đến muộn. Cũng may, khi gần đến giờ thì Thôi Thái Dạ có việc bận phải bay về Singapore, nếu không thì anh chắc chắn sẽ bị trừ lương. Châu An lo lắng, chỉ sợ những người nổi tiếng trong buổi tiệc chúc mừng có việc bận đi trước, làm lỡ cơ hội chụp ảnh chung cho Tiểu Ái. Anh ta vội kéo Tiểu Ái, vừa chạy được vài bước thì lại xảy ra sự cố. Chỉ kịp nghe thấy “roẹt” một tiếng, chiếc áo dài sườn xám trên người Tiểu Ái vốn xẻ tà đến đầu gối bống chốc đã xẻ tới tận hông.
“Anh nhìn thấy ma à! Chạy làm gì chứ?” Ngô Kỳ San nện cho Châu An một cái.
“Được rồi! Được rồi! Xẻ tà cao chỉ hơi sexy một chút thôi mà!” Dung Tiểu Ái lại thấy không sao cả: “Chị nhìn xem, vết xẻ rất đều, có khi người ta lại nghĩ nó vốn dĩ đã như vậy rồi! Gợi cảm lắm đó!”
“Gợi cảm cái đầu cô! Đã đến tận hông rồi, mau ngồi xuống cố định lại mép áo.”
San San thật sự rất nổi giận. Tiểu Ái bất lực lườm: “Vậy cùng lắm cả buổi tối tôi không ngồi, được chưa? Dù sao cũng là tiệc trên du thuyền, đứng cũng là chuyện bình thường!”
“Tiểu Ái, đừng có cùng cô ấy lải nhải nữa! Đã muộn rồi, mau đi thôi!” Châu An kéo Tiểu Ái rồi lập tức chạy, hoàn toàn không để ý đến San San.
Nghe thấy tiếng chửi mắng đằng sau, Tiểu Ái không nhịn được cười: “Châu Châu, hai người ngày nào cũng nồng thắm quá nhỉ?”
“Ai cùng với cô ta nồng thắm?”
“Ghét của nào trời trao của ấy, cậu đã từng nghe chưa? Tôi thấy giống tình cảnh của hai người lúc này đó!”
“Chị hai của tôi ơi! Chị tha cho tôi đi! Cái bà đàn ông kia ư?... Tôi vẫn còn muốn sống thêm hai năm nữa!” Trong chốc lát, hai người đã đến gần hồ, trên bờ được trải thảm đỏ, các nhà báo lũ lượt kéo nhau lên thuyền. Buổi tiệc chúc mừng được tổ chức rất hoành tráng, tiếp đãi cả đám nhà báo phóng viên có mặt tại đây, thật không hổ với thành tích doanh thu phòng vé. Chiếc du thuyền lộng lẫy cao ba tầng được trang trí rực rỡ sáng trững, nửa mặt hồ như tấm gương phản chiếu với vô số hạt trân châu đang rơi xuống, lung linh rực rỡ, hoa lệ đẹp mắt. Ngay cả dãy núi xa xa đang sừng sững trong màn đêm cũng phải lặng yên ngắm nhìn sự huy hoàng trong khoảnh khắc này.
Trong phòng tiệc hơn một trăm mét vuông ở tầng một của du thuyền, trên hai dãy bàn dài được sắp các bộ đồ ăn màu bạc, bày ngập rất nhiều món ăn và đồ uống hảo hạng. Nhân viên của đoàn phim bưng cốc, đĩa tập trung tại một chỗ nhàn hạ tán gẫu, một vài diễn viên phụ cũng đứng lẫn trong đó, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng cười vui vẻ. Tại buổi dạ tiệc, mọi người đang tranh thủ hưởng thụ những gì tốt đẹp nhất.
Hôm nay, Phạm Tĩnh Tĩnh mặc chiếc váy dài màu trắng hở ngực, mái tóc đen dài thả tự nhiên, trang điểm xinh đẹp và những đường cong cuốn hút đã trở thành tâm điểm để đám phóng viên nhà báo đua nhau chụp hình. Diễn viên nam chính Hồ Diệp cũng đang được phỏng vấn ở một chỗ khác, nụ cười anh ta có thể dễ dàng nhận thấy sự vui mừng và hài lòng với kết quả doanh thu như thế nào.
Khi bước vào phòng tiệc, Tiểu Ái vô cùng vui mừng khi phát hiện ra hai người mà cô không muốn gặp đều không có ở đây. Tiểu Ái cười thầm, lập túc nắm bắt cơ hội chờ đến lượt chụp ảnh cùng Phạm Tĩnh Tĩnh và Hồ Diệp. Thực ra chiều nay cô đến Nghệ Phong, mục đích không phải để trốn tránh buổi casting Thôi Thái Dạ sắp xếp mà thực chất muốn trốn buổi tiệc chúc mừng tối nay. Nghĩ lại trước đây, cô chưa từng tham gia bất cứ lễ khởi quay, họp báo, hay buổi 1ễ công chiếu nào. Dù vẫn được coi là vai phụ thứ nhất, nhưng ba diễn viên chính thật sự quá nổi bật, khiến cho một ngôi sao nhỏ như cô không khỏi chạnh lòng.
Về phía gia đình, bố mẹ cô từ lâu đã tuyên truyền bộ phim cho các gia đình ở tòa chung cư nơi họ đang sống. Nhắc họ nhất định phải xem “Vũ điệu đào kép”, vì đó là một tác phẩm lớn, có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng, và đặc biệt còn có con gái của họ tham gia nữa. Sau đó, Tiểu Khả, người duy nhất đến rạp xem bộ phim nhận xét “Với nước da đó, Tiểu Ái thật sự không hợp với phim cổ trang. Tại sao đoàn phim lại không trang điểm để cô ấy trắng thêm chứ? Tiểu Ái có phải không biết trang điểm không vậy, hay là lần sau cháu dạy cô ấy.” Mặc dù vậy, bố mẹ Tiểu Ái vẫn không ngừng tuyên truyền, ngay cả bà lão hàng xóm hơn tám mươi tuổi, bố mẹ cũng không bỏ qua. Đến nỗi khi gặp cô, bà lão còn cười nói: “Tiểu Ái còn giỏi hơn cả những diễn viên kịch hồi trước. Nào lại đây, nói cho bà biết, cháu diễn vai đào nào, thanh ý hay áo hoa vậy?” Cả người Tiểu Ái đổ mồ hôi hột tựa như cơn mưa rào vừa trút xuống.