Và ánh mắt đầy u sầu ôn thuận.
Đã từng gặp chưa hỡi bạn?
0
Ngày hôm sau Tôn Gia Ngộ đưa tôi đi học.
Trên đường, cả hai chúng tôi đều trầm mặc, không khí trong xe vô cùng yên tĩnh. Tôi tì đầu vào cửa kính ô tô, băn khoăn không biết chuyện xảy ra tối qua có phải là ảo giác?
Khi phát hiện đó là lần đầu tiên của tôi, Tôn Gia Ngộ có biểu hiện hết sức kỳ lạ, nhưng tôi không đọc được một tia vui mừng trên gương mặt anh. Cho đến lúc đi ngủ, anh hầu như không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ hút mấy điếu thuốc.
Bành Duy Duy nói tôi trong sáng, kỳ thực tôi không phải là thiện nam tín nữ gì đó. Sau khi tốt nghiệp, tôi làm việc ở khách sạn hai năm liền, ngày ngày gặp nhiều người ra ra vào vào khách sạn, tôi hiểu không ít chuyện nam nữ.
Tôi nghĩ ngoại hình của tôi không tệ, trước đây cũng có không ít người theo đuổi. Bình thường tôi luôn giữ khoảng cách với bọn họ, thỉnh thoảng đi ăn cơm là giới hạn cao nhất. Bọn họ nghĩ tôi đứng đắn và kiêu ngạo quá, nhưng tôi biết, không phải tư tưởng tôi bảo thủ mà tôi chưa gặp được đối tượng đáng để tôi buông thả bản thân.
Vì vậy tôi giữ "lần đầu tiên" với mục đích một ngày nào đó sẽ trao cho người đàn ông tôi cam tâm tình nguyện, vậy mà đối phương hình như không muốn tiếp nhận.
Nghĩ đến đây tôi bật cười với cửa xe ô tô, trên đời này đúng là có nhiều chuyện hết sức hoang đường. Trong gương chiếu hậu vẫn là gương mặt quen thuộc đó, không biết anh nhìn trúng tôi ở điểm gì?
Tôn Gia Ngộ hình như đang nhìn tôi nhưng tôi chẳng thèm quay đầu.
Ô tô dừng lại ở trước cổng trường học. Cánh cổng trường đẹp đẽ tinh xảo kia không có gì thay đổi, còn tôi đã từ thiếu nữ trở thành đàn bà chỉ sau một đêm.
"Đến rồi!" Tôn Gia Ngộ nhắc tôi.
Tôi không nói một câu nào, đẩy cửa xe bước xuống.
"Khoan đã". Anh gọi tôi.
Tôi dừng bước, quay lại nhìn anh.
"Triệu Mai, tôi phải nói rõ với em một chuyện". Tôn Gia Ngộ không chú ý đến tôi, mắt anh dõi theo con đường ở phía trước.
"Anh nói đi!"
Anh ngập ngừng trong giây lát, giống như cố gắng sắp xếp câu từ, rồi anh chậm rãi mở miệng: "Nếu em đồng ý theo tôi, tôi sẽ không bạc đãi em. Nhưng tôi phải nói cho em rõ, tôi không định kết hôn, cả đời này tôi sẽ không kết hôn. Nếu em cảm thấy không thỏa đáng, chúng ta dừng ở đây".
Lòng tự trọng của tôi bị đả kích nặng nề, tôi trầm mặc một lúc rồi hỏi anh: "Tại sao anh nói với tôi những điều này?"
"Tôi không biết đó là lần đầu tiên của em, không muốn sau này em sẽ hối hận". Tôn Gia Ngộ nhoài người định hôn lên má tôi.
Tôi nghiêng đầu né tránh, không nhịn được nở nụ cười lạnh lùng. Tại sao anh không chịu nói sớm, để đến bây giờ tỏ thái độ như phát hiện ra lương tâm. Chẳng phải anh sợ bị đeo bám hay sao? Người ta nói những kẻ trăng hoa ra ngoài chơi tuyệt đối không động đến trinh nữ, bởi vì họ sợ không thể dứt bỏ, hóa ra anh cũng là một người trong số đó.
Nhưng về chuyện này, chàng có tình thiếp có ý, tất cả đều là tự nguyện. Nếu anh tưởng tôi sẽ bám dính lấy anh, khóc lóc yêu cầu anh chịu trách nhiệm hay kể lể khắp nơi bị anh lừa như một số cô gái khác thì anh đã hoàn toàn nhìn nhầm tôi. Có đánh chết tôi cũng không thể bày ra bộ dạng của người bị hại đó.
Tôi lôi ví tiền ra xem, bên trong chỉ có tờ hai mươi đô la Mỹ và một ít tiền xu.
"Có một câu tôi cũng muốn nói rõ với anh". Tôi vừa nói vừa ném tờ tiền vào mặt anh: "Anh Tôn, anh đừng tưởng anh chiếm được tôi là do anh có sức quyến rũ hơn người. Tôi nói cho anh biết, đó là bởi vì tôi bằng lòng, còn không đến cửa anh cũng xin mời anh tránh xa".
Tôn Gia Ngộ trừng mắt với tôi: "Em làm gì vậy?"
Tôi cầm ví tiền, dốc ngược để đồng xu rơi hết xuống người anh.
Tôn Gia Ngộ tỏ ra kinh ngạc tột độ: "Em có ý gì hả?"
"Tiền công, tối qua anh đã vất vả nhiều, dù hơi ít nhưng anh đừng chê". Nói xong, tôi đóng sập cửa xe rồi đi nhanh vào trường.
Vào đến giảng đường ngồi xuống, tôi mới phát hiện tay phải của tôi run lẩy bẩy, cố gắng thế nào cũng không thể bình tĩnh. Đến lúc này, tôi mới cảm thấy trái tim đau buốt, thảo nào mẹ tôi luôn nói tôi phản ứng chậm chạp, phản xạ thần kinh bao giờ cũng chậm hơn người khác.
Tôi nằm bò ra bàn học, toàn thân không còn chút sức lực, bài giảng của thầy giáo không lọt vào tai dù chỉ một chữ.
Sau khi tan học, trên người tôi không còn một xu nên tôi đành ôm bụng đói đi bộ về nhà. Vừa ra khỏi cổng trường không bao xa, tôi chợt nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi ở đằng sau.
Tôi quay đầu, phát hiện vẫn là chiếc xe BMW màu đen, Tôn Gia Ngộ ngồi ở bên trong.
Tôi lạnh lùng hừm một tiếng, giả bộ không nhìn thấy, quay đầu đi thẳng về phía trước.