Ngón tay vô thức mân mê trên trán.
Vết sẹo dài hơi lồi bỗng khiến trái tim cô chìm xuống.
Y tá trực ca đêm đã đến, Diệp Anh rời khỏi phòng. Cô lục ngăn kéo tủ trong phòng khách, tìm chiếc giá vẽ sơn màu lá cây của mình. Lâu lắm rồi không động đến nó, thổi nhẹ lớp bụi bám trên, bông tường vi khắc trên góc giá, lóng lánh màu ngân bạc vẫn như phảng phất mùi nước hoa Paris.
Mấy tháng liền không động đến giá, bút.
Cô do dự giây lát, đặt giá vẽ xuống, chỉ cầm theo bút và tập giấy, đóng cửa phòng, đi về phía hoa viên.
Đêm khuya.
Hoa viên nhà họ Tạ.
Như phủ màn sương mỏng.
Cô đi trên con đường trải đá cuội, hai bên là tường vi dại đang tưng bừng nở hoa. Mùi hương nồng nàn kỳ lạ, từng bông hoa đang nhảy múa, vừa kiêu ngạo vừa hoang dã tựa nhe nanh múa vuốt trong đêm đen u tối, cánh hoa đỏ như màu máu, cơ hồ giống cảnh tượng nhiều năm trước, cậu thiếu niên ấy điên cuồng, hung dữ cắn vào vai cô, làm rỉ ra những giọt máu tươi như cánh hoa tường vi.
Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước...
Một luồng khí nguy hiểm táp đến, khiến gáy cô nóng bừng, thoáng run, còn chưa kịp quay đầu, cả người cô đã bị ôm chặt cứng bởi một vòng tay ấm áp!
Hơi thở nóng ran phả vào cổ!
Tay áo sơ mi xắn cao, lỏng lẻo, cánh tay ấy là của một người đàn ông, hai tay người ấy quấn chặt, xiết cứng eo cô, với một sức mạnh khủng khiếp, như muốn nghiến đứt vòng eo mảnh mai đó!
Hương tường vi nồng nàn.
Pha lẫn mùi đất hăng hăng.
Và mùi khói thuốc nồng nặc.
Người ấy xiết chặt đến nỗi cô không thể thở, tiếng nói sát bên tai, hơi trầm nhưng quyết liệt: “Lẽ nào em thật sự cho rằng, anh có thể không nhận ra em sao?”.
Trong giọng nói ấy có sức mạnh của giông bão, hơi thở nóng hầm hập, kề sát tai cô, khiến cô không sao xua được cảm giác nôn nao trong lòng. Thoảng chốc, thời gian như quay trở lại đêm mưa ngày ấy, trong màn mưa lạnh buốt, nhưng hơi thở và da thịt họ đều nóng ran như lửa đốt.
Nhè nhẹ thở một hơi.
Gió đêm thấm đẫm hương tường vi, cô dựa người vào cánh tay anh, không hề chống cự, để mặc cho hơi thở nóng ấm và nguy hiểm ấy bao lấy toàn thân.
“Nhận ra rồi thì sao?”
Quay mặt lại nhìn anh ta, hàng mi dài như chiếc bàn chải lông vũ, con ngươi đen thẳm, cô nói khẽ:
“Vả lại, bằng ấy năm rồi, anh vẫn có thể nhận ra em, Việt Xán thiếu gia, em rất cảm động.”
Vòng tay càng xiết chặt!
Diệp Anh đau tái mặt.
“Tại sao em có thể ở đây?” Giọng nói trầm trầm, u uẩn, vòng tay nóng ấm, Việt Xán nhìn cô đăm đăm, tay vẫn ôm riết cô, “Tại sao tên em lại là ‘Diệp Anh’? Có phải em đến đây là để tìm anh? Nhưng tại sao lại ở bên Việt Tuyên?”. Anh tưởng rằng anh đã quên được cô, chuyện ngày xưa chỉ là thoảng qua tựa phù vân của một thời thơ trẻ và anh cũng không còn là cậu thiếu niên hổn hển ghì chặt cô bên khóm tường vi ngày nào nữa.
Quãng thời gian sáu năm, trái tim anh đã trở nên rắn lạnh.
Hơn nữa, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô qua ảnh chụp điện thoại, cho dù vẻ ngoài của cô đã có chút đổi thay, nhưng anh vẫn nhận ra.
Cô ấy đã trở lại.
Nỗi đau rợp đất kín trời, mối hận chất chứa, ngút ngàn, anh đã khiến cô rơi vào vực thẳm, từ đó chính anh cũng neo lại ở nơi đen tối nhất của vực thẳm ấy.
“Em đến là để tìm anh.”
Cơ thể mềm mại dựa vào ngực Việt Xán, gương mặt xinh đẹp, đau đáu nhìn anh:
“Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng mỗi giờ, mỗi phút em đều nhớ anh. Chỉ có điều, bây giờ anh như áng mây xa vời tận tầng không, đâu phải người bình thường để em có thể tùy ý nương dựa, em đành tiếp cận Nhị thiếu gia trước, để chờ cơ hội đến bên anh.”
Việt Xán chăm chú nhìn cô.
Ánh mắt bất chợt thất thần, nhưng chỉ thoáng qua, anh cười khẽ mấy tiếng, ánh mắt lại trở nên sắc lạnh. Anh từ từ áp lại gần như mang theo mối họa nguy hiểm, hôn lên má cô. Sống lưng cô đột nhiên cứng đờ, vẫn đứng im, vẫn đau đáu nhìn anh với ánh mắt da diết, như chan chứa tình cảm êm đềm.
“Bây giờ anh đang hoài nghi, phải chăng anh đã nhận nhầm người”, in môi lên má cô rất lâu, Việt Xán gần như thì thầm, “Nhiệt tình như vậy, nhưng lại đang nói dối, vậy làm sao có thể biết anh là bông tường vi bé nhỏ nhưng đầy gai?”.
Gió đêm se lạnh.
Cô khẽ cười, không né tránh, cũng không nói lại, cơ hồ bất luận anh làm gì, cô cũng nghe theo. Ôm tấm thân mát rượi, mềm mại của cô, bờ vai tuyệt đẹp đang hiện lên trước mặt Việt Xán, trên làn da trắng sữa, vết cắn cũ của một người khác vẫn mờ mờ in dấu. Anh nhìn vết cắn đó, trong mắt như có ngọn lửa bỗng bùng cháy.
Đẩy mạnh cô ra!
Việt Xán bước đến trước bụi tường vi dại, ngón tay khẽ vuốt những cánh hoa đỏ thẫm, trong giọng nói chứa đựng sự tàn nhẫn, cố gắng kiềm chế: