“Tôi có chút việc muốn nhờ cô giúp.”
Sâm Minh Mỹ mỉm cười, ngồi xuống cạnh cô ta.
“Ồ.” Trong ánh đèn lờ mờ, Thái Na cơ hồ đang rất hào hứng, cô ta khoan thai giơ tay, bàn tay như vô tình chạm vào vai Sâm Minh Mỹ, “Rất vui lòng, xưa nay tôi vẫn thích Sâm tiểu thư, việc cô nhờ nhất định tôi sẽ giúp”.
Các nhân viên phòng thiết kế tập đoàn Tạ thị dần dần đã tiếp nhận Diệp Anh. Hơn nữa, sau hôm đó Diệp Anh luôn giữ thái độ im lặng, hàng ngày chỉ ngồi trong phòng làm việc, miệt mài vẽ thiết kế, không chuyện trò với bất cứ ai khiến họ dường như cũng quên đi sự tồn tại của cô.
Một nguyên nhân khác, đó là việc Helen bị sa thải.
Quyết định sa thải Helen trực tiếp truyền đi từ văn phòng tổng giám đốc. Có người nói, do Tạ phu nhân sau khi nghe thấy mấy chữ “người thực vật” đã nổi cơn thịnh nộ, lập tức ra lệnh phòng nhân sự sa thải Helen. Có người lại nói là do Nhị thiếu gia đích thân đề nghị, bởi Helen đã xúc phạm bạn gái anh ta. Nhưng đa số ý kiến nghiêng về hướng cho rằng, Diệp Anh đã thông báo với văn phòng tổng giám đốc mọi hành vi lời nói của Helen và việc sa thải Helen là để dằn mặt những người khác.
Dù bất luận các thành viên trong phòng thiết kế có thực lòng chấp nhận Diệp Anh làm phó giám đốc bộ phận thiết kế hay không thì sự tồn tại của cô cũng đã là hiện thực không cần tranh cãi.
Ngày thứ tư, sau khi vào bộ phận thiết kế, Diệp Anh lựa chọn hai nhà thiết kế làm trợ lý cho mình. Một người là chàng hippie George, tai mũi lưỡi đều bấm lỗ. Một người là Tracy - cô gái ngây ngô, ít nói suốt ngày vùi đầu vào những bản vẽ, chẳng hiểu gì về nhân tình thế sự.
“Tại sao lại là tôi?”
Mắt vẽ một đường chì đen đậm, tóc nhuộm vàng chóe, George nổi giận lôi đình đứng trước bàn làm việc của Diệp Anh.
“Bởi vì thiết kế của anh sáng tạo nhất, xuất sắc nhất.” Trên bàn là tập bản vẽ dầy, đó đều là những tác phẩm của George từ khi vào công ty đến nay, Diệp Anh cười lật từng trang, “Hơn nữa, anh là người kiêu ngạo nhất, không phải sao?”.
“Không sai! Cho nên tôi không thể theo cô!”
“Nhưng nếu anh đã công nhận năng lực thiết kế của tôi hơn anh, vậy thì nên sùng bái tôi đi.” Đứng dậy khỏi ghế, Diệp Anh nheo mắt, cười khúc khích nhìn anh ta, “Anh sẽ trở thành thần dân trung thành nhất của tôi, trợ lý trung thành nhất của tôi”.
“Chỉ dựa vào cô sao?!”
“Anh cam tâm mãi mãi chỉ là một chiếc áo trong dây chuyền thiết kế ư?”, Diệp Anh đăm đăm nhìn anh ta, “Lẽ nào anh không muốn có một ngày anh sẽ đứng trên bục chữ T, để những nhà thiết kế nổi tiếng thế giới thưởng thức bộ sưu tập do anh sáng tạo sao?”.
Sắc mặt George thay đổi:
“Bây giờ tôi cũng đang thiết kế bộ sưu tập riêng của tôi!”
Diệp Anh cười uyển chuyển, nói: ”Đúng, nhưng những thiết kế đó chỉ là dùng để pha trộn với tác phẩm của những nhà thiết kế khác, được trưng bày trong tủ kính các cửa hàng bách hóa. À, đúng rồi, còn được ghi tên trên những nhãn mác khác nhau của tập đoàn Tạ thị nữa chứ”.
Mặt George đỏ lựng.
Tổ tiên của tập đoàn Tạ thị khởi nghiệp từ ngành dệt may. Mặc dù hiện nay Tạ thị chiếm hầu hết phần lớn sản nghiệp, tiền bạc và những thực nghiệp khác, nhưng sản xuất thời trang theo phong cách truyền thống vẫn rất được coi trọng. Thời trang của Tạ thị gồm bảy tám loại sản phẩm lớn nhỏ, nhằm vào những đối tượng khách hàng khác nhau, lượng tiêu thụ luôn đứng đầu toàn quốc.
Nhưng…
Khi sản phẩm đưa ra thị trường quốc tế, lại hầu như không có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Tạ thị có thực lực tài chính hùng hậu. Và dù đã mua lại một số sản phẩm mũi nhọn hàng đầu quốc tế, trong đó không thiếu hãng thời trang cao cấp, nhưng để duy trì tầm ảnh hưởng của những sản phẩm mũi nhọn đó trên thị trường quốc tế thì toàn bộ thiết kế đó vẫn do đội ngũ thiết kế cũ đảm nhiệm, còn các nhà thiết kế trong nước rất khó chen chân vào.
Trong giới thời trang quốc tế, các nhà thiết kế trong nước luôn có khoảng cách rất lớn so với các đồng nghiệp nước ngoài. Mười mấy năm trước, ngoài bậc thầy Mạc Côn được tôn vinh là “thiên tài thiết kế”, liên tục tổ chức triển lãm thời trang tại Milan và Paris, chấn động giới thời trang quốc tế và tạo nên những phản hồi đáng kinh ngạc trong giới ra thì sau vụ tự vẫn đầy bi kịch của ông, thời trang trong nước hoàn toàn yên ắng. Những năm gần đây chỉ có bậc thầy Sâm Lạc Lãng có khả năng giữ vị trí nhất định trong giới thời trang quốc tế.
Dù Sâm Minh Mỹ - con gái độc nhất, cũng là đệ tử duy nhất của Sâm Lạc Lãng đại sư, là nhà thiết kế trẻ xuất sắc nhất trong nước hiện nay, cũng chỉ thỉnh thoảng công bố vài tác phẩm trong triển lãm thời trang của cha, sức ảnh hưởng còn rất hạn chế.