Gác chân trên đi văng, George liếc xéo Diệp Anh:
“Tôi có mấy khách quen cũ, họ nói, hiện giờ trong làng giải trí đang lan truyền một tin giật gân, liên quan đến cô. Có muốn nghe không?”
“Liên quan đến Diệp tiểu thư?”
Đứng lại, Tracy ngây người hỏi.
“Nói đi.”
Diệp Anh nhìn cậu ta.
“Tin đồn thế này”, George ngoáy tai, thổi phù một cái, “Hiệu thời trang cao cấp ăn theo người khác sắp khai trương, người thiết kế chính hoàn toàn không có năng lực chuyên môn, văn bằng chỉ là đồ giả. Không chỉ thế, thiết kế chính này còn là…”.
George nghiên cứu phán đoán Diệp Anh.
“… Nữ phạm nhân bị phạt tù, vừa được phóng thích khỏi nhà giam.”
Sắc mặt Diệp Anh trắng bệch.
“...”, kinh hoàng, miệng há hốc, Tracy sững người nhìn Diệp Anh mấy giây, “Sao, sao có thể...”. Lo lắng hốt hoảng nhìn George, cô lắp bắp: “Đó là... do ai nói bậy, anh có nói với họ, đừng tin chuyện nhảm nhí... chuyện nhảm nhí không căn cứ đó...”.
“Họ nói có chứng cứ, hơn nữa còn bảo, thông tin là do một người đáng tin cậy nói với họ. Cho nên, sẽ không có bất kỳ khách nào đến dự lễ khai trương của chúng ta.”
Nhìn khuôn mặt Diệp Anh vừa bình tĩnh trở lại, George hơi nghi ngại hỏi:
“Diệp tiểu thư, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Phòng bệnh lặng ngắt.
Tracy vô cùng lo lắng, sợ mọi người vất vả bỏ ra bao công sức như vậy nhưng kết quả chưa kịp khai trương, đã phải đóng cửa. Nhưng, nhìn Diệp Anh sắc mặt rắn đanh, lặnh lùng, cô có cảm giác chuyện chẳng lành sắp ập tới, giống như những tin đồn đó không hoàn toàn là tin nhảm.
Nếu đúng như thế.
Thì đó sẽ là một đòn chí mạng.
Trong giới thượng lưu, chỉ có những nhà thiết kế đàng hoàng không tỳ vết mới được khách hàng chấp nhận, không ai đi mua sản phẩm của một nhà thiết kế ô danh.
“Hai người có tin không?”
Diệp Anh cười nhạt.
George nhướn mày không đáp, Tracy bàng hoàng lắc đầu lia lịa:
“...Không, không tin...”
“Nhưng họ đều tin”, Diệp Anh thở dài, cười gằn, “Những lời đó là từ chỗ Sâm Minh Mỹ đồn ra phải không?”.
George vẻ mặt lạ lùng nói:
“Hình như thế.”
“Rất tốt”, Diệp Anh có vẻ rất vui, “Có thể được Sâm tiểu thư coi trọng như vậy, chúng ta không nên phụ lòng cô ta. Thời gian khai trương không cần thay đổi, vẫn định vào ngày kia”.
“Nhưng...”, Tracy lúng túng, “... Không có khách đến dự!”.
Diệp Anh cười nhạt.
“Chẳng lẽ không có khách đến dự, thì chúng ta không khai trương.”
* * *
Hai ngày sau, tiếp ngay sau nhãn hiệu thiết kế thời trang cao cấp dành cho nữ “Sâm” khai trương, một nhãn hiệu khác cũng là thiết kế thời trang cao cấp dành cho nữ có tên là MK cũng khai trương ở quảng trường mua sắm Ngân Tọa.
Khác với không khí long trọng náo nhiệt của “Sâm”, sự khai trương của MK hầu như im hơi lặng tiếng. Cũng khác với cửa hiệu “Sâm”, tọa lạc ở địa điểm sầm uất nhất trên quảng trường mua sắm Ngân Tọa, cửa hiệu MK lại ở một chỗ khiêm tốn chếch phía cửa Đông quảng trường, mặc dù cũng trên trục đường vào quảng trường Ngân Tọa, nhưng vắng hơn nhiều.
Mang hơi hướng độc lập, yếm thế.
Lạnh lùng và xa cách.
Tuy nhiên kể từ hôm khai trương, khách qua đường đều không nén nổi tò mò đều dừng chân ngắm nhìn rất lâu.
Tôn nghiêm như cung điện nghệ thuật.
Tường ốp đá hoa cương đen tuyền, cột trắng kiểu La Mã, hai chữ “MK” thanh thoát gắn đá đen, bệ tủ kính cũng ốp đá đen, “MK” giống như thế giới của đàn ông, mạnh mẽ, cứng cỏi và lạnh lùng.
Nhưng nó có ba tủ kính.
Mỗi tủ kính đều trưng bày một kiểu váy độc đáo và lạ mắt.
Một chiếc là váy trắng.
Phảng phất nét tạo hình kiểu váy xòe của Âu Mỹ thế kỷ XIX. Trên nền vải bông trắng ngà, hơi dày, nổi vân, bên trên đính vô số hạt kim cương óng ánh, giống như cánh đồng buổi sớm lung linh lai láng ánh mặt trời. Vai trễ khá rộng, chiết eo, vạt xòe, hơi bay, rất ngắn, để lộ ra cặp đùi ngọt ngào, có độ cong mềm mại của váy chùm. Sang trọng mà lại thanh thoát, tuy nhiên nó lại không xòe rộng như kiểu váy mà phụ nữ thường thấy trong phim Âu Mỹ cũ, giản dị và trong sáng.
Giống như một thiếu nữ thơ ngây, trong lòng chan chứa tình yêu.
Phía dưới có một chiếc giỏ mây to màu trắng, một đôi giày mềm đế bằng, cơ hồ như cô thiếu nữ đó với trái tim xao xuyến và nụ cười ngây ngất, xỏ chân vào đôi giày và cầm chiếc giỏ mây chạy vụt đi.
Một chiếc là váy dài hoa đen trắng.
Hoa to hai màu đen trắng vô cùng diễm lệ, từng đám nở bừng như tình yêu nồng nàn, đắm say, nhưng lại phảng phất nét u hoài, cổ điển, chất liệu tựa lụa mà không phải lụa, tựa bông mà không phải bông, trong mềm mại có nét cứng cỏi, phảng phất như cô gái này có thể chết vì yêu, nhưng vẫn cô đơn một cách kiêu sa.