Đám giổ diễn ra trong hai ngày. Ví dụ, nếu một người chết vào thứ 3 thì ngày giổ sẽ là chiều thứ 2 (cúng các món mặn) và ngày thứ 3 0. Trò này phải chơi vào ngày thứ 2, tức là buổi tối trước ngày người quá cố mất.
A. Trò thứ nhất:
Thường thì món chính trong các đám giổ là gà vịt. khi xem người lớn cắt tiết chúng ta thường thấy họ cởi trói cho gà và đọc lẩm bẩm trong miệng cái gì đó (cụ thể là mấy câu đại loại: “đầu thai kiếp sau…”, “đừng làm gà vịt…”). Hành động cửi trói là để cho nó được “đi” chứ không quanh quẩn tại đây nữa.
Các cậu phải trói chặt con gà để cắt tiết và nhớ là không cầu nguyện gì đấy nhé. Chỉ vậy thôi, sau ngày giổ mang 1 tô cơm ra ngay chổ cắt tiết gà rồi để qua một đêm. Dù bạn làm bất cứ cách nào thì đến sáng cơm vẫn sẽ bị ôi (thiu) cho xem.
Có người cho rằng linh hồn của những con vật đã ăn nên cơm bị ôi, có người thì lại nghĩ đó là hiện tượng hiển nhiên, cơm qua đêm à ôi. Còn cậu, cậu nghĩ sao, làm đi rồi hãy nghĩ!
B. Trò thứ hai:
Cầm tấm ảnh chụp chân dung của người quá cố đến một góc khuất nào đó (tolet, phòng ngủ…) sau đó bôi sáp đèn cầy lên ảnh rùi….nhìn chầm chầm vào đó khoảng 5 – 10 phút và….nói cho tôi biết bạn đã thấy gì!
C. Trò thứ 3:
Vào đêm đó, chờ cho mọi người trong nhà ngủ say (hay chí ít chỉ còn vài người thức) cậu lấy bộ đồ của người quá cố từng mặc mặc thử và xem đồng hồ mấy giờ…cho đến khi mọi người đến hỏi cậu về những chiệc liên quan đến người quá cố, cậu hãy 1 lần nữa xem đồng hồ và cố nhớ lại, trong khoảng thời gian từ lúc mặc đồ đến khi được hỏi cậu đã làm gì…đừng cố gắng vô ích, cậu sẽ không nhớ gì….vì khi đó cơ thể cậu đã thuộc về một người khác!.
* Theo nhân gian, ngày trước khi người quá cố nhất sẽ cúng mặn và ngày hôm sau sẽ cúng chay, bởi họ hi vọng nếu ăn chay linh ồn sẽ trở về với đức Phật (thiên đàng, Chúa…).
* Ăn chay, nói chính xác hơn là ăn trai (trai giới) nhưng do cách phát âm mà ta đọc trai thành chay.
4 .Không dễ để thấy được “họ”:
Tớ đã mất 5 đêm để thực hiện cách này, và cứ mỗi ngày trôi qua tớ lại mong được gặp “họ”, nhưng đến lúc này tớ ước gì mình chưa bao giờ dại dột làm điều này.
Sách nói cơ thể con người cũng giống như âm dương, ngũ hành; người sống có phân nữa là dương, nữa còn lại là âm. Dương khí chiếm phần áp đảo để con người có thể tồn tại, đối với người đã chết thì dương khí nguội lạnh dần và từ từ nhường chỗ cho cõi âm.
Vì thế, nếu muốn gặp “họ” thì trước hết phải tìm cách làm cho âm khí trong người lấn áp phần dương; có nhiều cách để làm điều này và tớ đã thực hiện cách đơn giản nhất là “thức trắng một đêm, không uốn nước nóng và không ăn những thứ làm từ đậu”.
Sau khi đã thức trắng một đêm (mặc dù rất buồn ngủ) nhưng việc tiếp theo tớ phải làm là chuẩn bị một cái lư hương (vật dùng để cấm nhan trên bàn thờ) và chọn một giờ thích hợp. Như đã nói ở trên, 1h, 12h, 19h, 21h…là thời gian tốt nhất. Nhưng do tớ đã thức một đêm rồi nên “không có cửa” chờ đến 1h sáng ngày mốt được (giờ chí âm) đành phải làm lúc 12h trưa ngày hôm sau.
Tớ ngồi dưới một góc cây gần khu nghĩa địa sau nhà. Thấp một cây nhan vào lư hương để trước mặt và chờ đợi.Có lẽ thời gian một giờ ngồi đó là khoảng thời gian dài nhất cuộc đời mình, dài hơn cả hai tiết bài giản môn lịch sử trong lớp học.
Cứ thế, sau 12h trưa hàng ngày (tớ ngồi đến 1h), tớ lại trở về ngủ với hai bàn tay trắng, rồi đến 7h tối tớ lại phải thức đến 12h trưa hôm sau để….tiếp tục công việc ngồi chờ!
Thật dại khi thực hiện mà không xem kỉ khả năng thành công của cách này, trước đây đã có người thử làm cả tuần lễ nhưng vẫn trơ mắt ếch không thấy gì, vậy mà nay tớ lại cán lên vết bánh xe của họ. Chờ 1 ngày, 2 ngày…thức 2 rồi tới 3 đêm…trời ơi, cho con gặp điều con muốn thấy.
Từ một trò chơi kinh dị bổng chốc đã biến thành trò cười.
Nhưng đã lỡ chui vào hầm nếu không muốn bị xe lửa cán thì đành phải đi tiếp, biết đâu sẽ có ánh sáng cuối đường hầm. Thế là tớ kiên trì thức đến đêm thứ tư…giờ đây nhìn vào gương…mặt tớ xấu còn hơn ma, ghê rợn hơn quỉ, mắt thâm đen, môi khô nứt, má đầy mụn…oh my Chúa, ánh sáng cuối đường hầm chính là ánh đèn xe lửa.
Không biết động lực nào đã thúc đẩy tớ đến đêm thứ 5, có lẽ đồng hồ sinh học của tớ đã điều chỉnh lại như vậy rồi. Nhưng kết quả cũng chẳng được gì, cả ngày hôm đó tớ chỉ gặp đúng một ông già lạ hoắc lạ quơ từ đâu lụm cụm đi tới hỏi han đủ điều, sau đó còn cười nhạt phán một câu lạnh rờn: “nửa đêm nửa hôm bưng cả mâm đồ ăn ra đây ăn vụn hả mậy”…
Cha mợ ơi, trời nắng chang chang 12h trưa mà lão nói là nữa đêm, còn cái gì mà mâm với chả đồ ăn trong khi trước mặt tớ chỉ là một cây nhan đang cháy.