- Tại vì lúc đó em bận đi Chùa, em đã hẹn rồi không thể đến trễ, nhưng vì vướn chuyện của anh nên em gần như đã sắp trễ, hôm qua gọi cho anh gửi mã cào mãi không được nên dùng hết tâm mình để nhắn cho anh. Hy vọng sự chân thành của mình sẽ chạm đến được ...tim anh.
-Ồ...Anh mến em ở điều đó đấy Miss.
- Hì. cảm ơn anh
- Em cười nghe rất thoải mái và duyên. Em còn ghét anh không Miss?
- Em chưa khi nào ghét anh cả, là em sai anh Liêm ạ.
- Sao lại không ghét? Cả công ty em đứa nào cũng chửi mắng anh thầm sau lưng anh hết đó, chắc em cũng nghe về anh nhiều rồi
- Dạ...em có nghe loáng thoáng mà cũng quên rồi anh ạ, ghét để làm gì, mình mệt chứ người ta đâu có mệt đâu anh.
- HA HA HA...Miss ơi, em kỳ lạ thật đó!
-....Mà Miss này, mùa sầu riêng này em ăn trái nào chưa?
- Dạ chưa anh, chưa có thời gian
- Vậy nếu anh muốn gửi lên cho em thì bằng cách nào đây? Ở chỗ anh người ta chuyên trồng luôn đó, rất ngon.
- Dạ...Em tự mua được anh ơi.
- Hi, anh muốn gửi lời xin lỗi đến em....Anh thấy mình kì gê luôn á em. Em đừng ghét anh nữa nha...
- Em đâu có ghét anh đâu, em thấy anh dễ thương mà.
- Hả???
- Hôm qua mở điện thoại ra thấy anh gọi em rất nhiều, nhắn tin nữa...Em nghĩ anh là người có trái tim rất ấm áp...không người bận rộn nào lại đi làm mấy chuyện đó, còn tận tâm gõ từng tin nhắn để gửi cho em. Anh là người cũng rất thú vị đó anh Liêm...
- Hi hi hi
- Em đi chợ đây anh Liêm. Em nghe nói anh rất bận, giữ gìn sức khỏe anh nhé!
- Ơ!!! Hì hì...anh cảm ơn em Miss ạ.
Liêm sinh ra dưới một mái tranh nghèo rách nát, cái đói, cái khổ làm anh trở thành con người khá tàn nhẫn ngày hôm nay và quá bận rộn ngày hôm nay. Mẹ anh vẫn hay nói "Riết rồi cái nhà này rất giống cái nhà trọ của mày Liêm ạ, cơm mày cũng không ăn ở nhà, thi thoảng về nhà thì điện thoại reo liên tục..."
Nhà chỉ có hai mẹ con. Mỗi người một việc, tôi nghĩ đến Mẹ mình, những vui buồn mẹ anh chắc chắn là không thể cùng ai tỏ bày, chỉ là giấu nước mắt và lặng lẽ đếm cô đơn trong những đêm mưa rả rích...
Tôi gặp anh vào một sáng chủ nhật.
Quần tây đen. Áo sơ trắng. Nhìn tôi như quen cỡ...nghìn năm.
Tôi mặc một bộ ...như anh.
Anh khác với những tấm ảnh anh gửi rất nhiều. Dáng anh bên ngoài...lịch lãm và phong độ hơn rất nhiều.
Tôi với anh đã có những bữa ăn trưa ở nhà hàng Chay rất ngon, anh chăm chú ngồi nghe tôi nói về những điều đáng suy ngẫm trong đời, anh tò mò nhiều, thắc mắc nhiều về con đường tu học mà tôi đang đi. Anh bảo
- Miss ơi, anh chưa từng kiên nhẫn nghe người ta nói nhiều thứ đến vậy, toàn những điều anh chưa từng biết, chưa từng nghe, anh bắt đầu thấy sợ vì anh cảm giác em như cô giáo, còn anh giống học trò á...
- Hihi. anh thấy em nói đúng không?
- Đúng, anh mới nghe chứ không là anh phản bác rồi.
- Hi
- Em trắng hơn, dễ thương hơn những bức ảnh mà đội "thám tử" gửi cho anh. Anh đã tìm hiểu tất cả mọi thứ về em trước khi gặp em. Anh bắt đầu thích em rất nhiều...
- Em chỉ là con người bình thường thôi anh Liêm ạ, cũng không nghĩ đến chuyện tình cảm...
- Anh chưa từng nghĩ mình sẽ tìm ra người con gái như em. Em biết điều gì khiến anh muốn gặp em không?
- Tò mò anh ạ. Em cũng tò mò mà thôi.
- Không. Em chỉ nói chuyện với anh vài lần mà em hiểu anh, hiểu gia đình anh tới tận gốc rễ. Em nhắc anh dù bận rộn cũng phải ăn cơm với mẹ, dành thời gian quan tâm mẹ, vì mẹ chỉ có anh, chỉ có một mình. Em dặn anh tặng quà cho mẹ ngày lễ hay em...khóc cho mẹ anh khi đứng ở góc cạnh của mẹ anh, nhắc anh về nhà xem mẹ có vui hay buồn, anh đi làm rồi đi công tác, nhà có mỗi mình mẹ... Em không biết là lúc đó anh nghĩ gì đâu Miss...Anh thật sự không biết phải nói lời nào nhưng Miss ạ, ngay giây phút mà em đón anh, nhìn thấy em bằng xương thịt là giây phút mà anh tin cả đời này sẽ không bao giờ anh tìm được lần nữa. Đó là hạnh phúc Miss ạ, Hơn 30 năm rồi...anh chưa từng có bạn gái, anh chưa từng quen biết người con gái nào có thể nghĩ cho anh và gia đình anh như vậy...Anh nghĩ chắc anh sẽ không bao giờ tìm được người con gái thứ hai nghĩ được như em đâu Miss...
Miss ạ, 30 năm rồi, cuối cùng anh có bạn gái, một người bạn gái làm anh luôn thấy tự hào.
Liêm có những ngày tuổi thơ không hề tươi đẹp, lớn lên với bao miệt thị của người đời vì không cha, vì nghèo khó... Cuộc đời sinh viên của anh là tất bật giữa giảng đường và việc bán thời gian, anh bất chấp mọi thứ để ngồi được trên giảng đường, hoàn thành 5 năm đại học và bước vào cuộc đời khác với hai bàn tay trắng và không người thân thít.
Thế đấy, tình đầu tan vỡ, mới tình đơn phương tuổi 17 yên lặng nhưng tươi đẹp nhất. Mai anh đi, tất cả sẽ đóng lại,đóng ...
Anh luôn quay lại sau lưng để nhìn tôi đi từng bước. Từ khi tập đi cho đến khi vào đại học. Tôi không hiểu tại sao mình cứ đ ...
Anh luôn quay lại sau lưng để nhìn tôi đi từng bước. Từ khi tập đi cho đến khi vào đại học. Tôi không hiểu tại sao mình cứ đ ...