Hình Khải không biết tại sao mình lại khóc, có lẽ là không khí ấm áp dịu dàng đang bao phủ lấy hai bố con anh, rất đau buồn rất thân thiết, cứ như mẹ đang về thăm hai bố con vậy. Bà vòng tay ôm lấy chồng mình, dịu dàng thân mật, khẽ nói với ông rằng bà rất nhớ ông…
Hình Khải cầm di ảnh của mẹ lên, vuốt vuốt, rồi cười: “Bố, tự nhiên con thấy Hình Dục khá giống mẹ…”
Hình Phục Quốc đón lấy tấm ảnh, lấy khăn mùi xoa, cẩn thận lau xung quanh, cùng lúc đó môi ông nhếch lên cười: “Đúng thế, lần đầu tiên khi nhìn thấy Hình Dục, bố cũng giật mình, cứ như gặp lại mẹ con thời trẻ vậy, cũng không hay nói, đôi mắt to trong veo chớp chớp. Hình Dục vốn không muốn bố nhận về nuôi, bố phải thuyết phục mãi nó mới chịu. Thế mà đồ ngốc là con đây lại không biết trân trọng con bé, thật là uổng phí lòng tốt của bố!”
“Dạ? Bố chưa bao giờ kể những chuyện liên quan tới cô ấy… Bố kể đi!”
“Hôm đấy bố đang trên đường xuống doanh trại thăm hỏi binh sỹ, trời mưa rất to, một bé gái đột nhiên xông ra chặn trước đầu xe, nếu không phải lái xe phản ứng nhanh thì có lẽ đã đâm phải con bé rồi. Đương nhiên bố rất tức giận lao xuống xe mắng cho nó một trận, khi ấy bố nổi giận đùng đùng vậy mà nó chẳng hề sợ hãi, cũng không nói gì, chỉ đứng nhìn chăm chăm vào quân hàm trên vai bố, cho tới khi bố quay người lên xe nó mới giật giật gấu áo bố, nó nói nó muốn làm quân y, xin bố nhất định phải cho nó vào quân đội.”
Hình Khải ngẩn ngơ, thì ra đấy là lý do Hình Dục muốn thi vào trường Đại học Y?
Hình Phục Quốc nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Bố chắc chắn không thể để một cô bé có lai lịch không rõ ràng vào quân đội, nhưng bố cũng không thể đi được, con bé dang tay chắn ngang cửa xe, dọa thế nào nó cũng không chịu hạ tay xuống. Những chuyện sau này, con đều biết cả rồi đấy, bố mẹ nó là quân nhân, hi sinh trong công tác phòng chống lũ lụt, nhà nước vẫn luôn có chính sách đặc biệt dành cho gia đình liệt sĩ, nên đã sắp xếp ổn thỏa cuộc sống sau này cho con bé rồi, nhưng nó nhất định đòi làm quân y, bố lại thích tính cách ngoan cường đó, đương nhiên cũng vì nó nhìn khá giống mẹ con, vì vậy bố mới đưa nó về nhà. Còn có ý để con bé làm vợ con, Tiểu Dục và con biết cùng lúc, nó rất hiểu biết, không lập tức phản đối quyết định bố khi đó.”
“Không lập tức?!… Ý bố là sau đấy cô ấy cũng đã tìm bố để nói chuyện?” Hình Khải nghe mà đầu đặc lại.
Hình Phục Quốc lắc lắc đầu: “Bố cứ nghĩ nó sẽ tìm gặp bố, nhưng đã hai năm rồi, nó chưa một lần nào nhắc tới chuyện này, thậm chí còn chăm sóc con hết sức chu đáo, khiến bố cứ nghĩ nó đã ngầm chấp thuận rồi. Ai ngờ hai con mỗi đứa đều có suy nghĩ riêng của mình, chỉ có bố là tự vui quá sớm?”
Trong lòng Hình Khải tâm trạng phức tạp, thì ra Hình Dục từ đầu tới cuối vẫn luôn không đồng ý lấy anh, càng không sống ở nhà anh với thân phận là vị hôn thê của anh. Còn hai bố con anh, bố thì coi cô là con dâu, anh thì coi cô là vợ, sai bảo Hình Dục hết việc này tới việc khác. Cần thì gọi tới không cần thì đuổi đi, thỉnh thoảng còn nói những lời khó nghe với cô nữa.
Còn phải nói nữa, bố con anh thật quá đáng.
Có điều, nghe xong những lời bố kể, Hình Khải cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, ít nhất thì cảm giác bị trêu chọc cũng không còn nữa. Thậm chí, anh còn nên nói với Hình Dục một câu, xin lỗi.
Đúng lúc này, Hình Dục gõ gõ cửa, giơ bánh pháo trên tay lên, nghiêng đầu cười ngọt ngào.
“Bố, hiếm khi bố về nhà đón tết, chúng ta đốt pháo cho vui nhé.”
Hình Phục Quốc và Hình Khải đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng cười, Hình Khải đứng dậy, đón lấy bánh pháo trên tay Hình Dục: “Hình Dục, mau mang hết ra đây, hôm nay chúng ta sẽ đốt thật vui vẻ.”
“Vâng” Hình Dục trả lời rõ ràng, cười hi hi chạy vào trong kho tìm.
Một lúc sau, trong sân nhà Hình Dục náo nhiệt vô cùng. Hình Khải bắn một cây pháo hoa lớn, Hình Phục Quốc đốt hàng loạt những bánh pháo nổ, cùng với những tiếng nổ vang trời vui tai, là những bông pháo hoa tung bay tứ phía, pháo hoa nở tuyệt đẹp, thắp sáng cả bầu trời đêm, những tiếng ca vui vẻ vang lên trong sân, thấp thoáng khắp nơi.
Hình Dục ngẩng lên nhìn trời, reo hò cổ vũ.
Hình Khải thấy tàn pháo hoa bắt đầu bắn lên rơi xuống, vội vàng kéo Hình Dục ra phía sau mình.
“Hình Dục, em gái… năm mới vui vẻ”
“Hình Khải, anh trai… chúc mừng năm mới!”
Những tia sáng nhấp nháy như tô điểm thêm cho nụ cười của cả hai người, gần như tất cả đều đã cởi được nút thắt.
“Bố, nhân dịp bố về nhà, chúng ta hãy làm sủi cảo đi, cùng ăn giao thừa?” Hình Dục chạy vào trong phòng.
“Ý hay, bố sẽ cán bột.” Hình Phục Quốc xắn tay áo lên, vui vẻ cười không ngớt.
Vui thì vui, nhưng trong lòng ông vẫn có chút cảm giác bất lực, anh trai em gái hai đứa cũng gọi nhau rồi, xem ra chúng không thể nên cơm nên cháo.