“Xin lỗi, làm phiền rồi.” Cô vừa nói vừa quay người bỏ đi.
Phó Gia Hào gọi giật cô lại từ phía sau: “Xin hỏi, trong mắt con gái Trung Quốc các cô tôi là vật phẩm triển lãm sao?”
“Anh nói vậy là có ý gì?”
Phó Gia Hào nhún nhún vai, vẻ mặt rất bất lực, nói: “Cứ thỉnh thoảng lại có một cô gái trẻ gọi tôi là cổng trường…” Anh ta xòe tay ra, nói tiếp: “Có điều em hơi đặc biệt, thư tình hay sô cô la? Còn chưa đưa mà.”
Hình Dục nhìn bộ dạng rất ngang nhiên và sốt sắng của anh ta, từ trong túi lấy ra một tờ giấy note, viết lên đó mấy chữ, sau đó quay lại đứng trước mặt anh ta, dâng bằng cả hai tay.
Mỗi lần Phó Gia Hào nhận được thư tình đều là những tấm thiệp hoặc giấy viết thư rất tinh xảo, chưa từng gặp cô gái nào tùy tiện, viết thư ngay tại hiện trường như cô gái này.
Khi anh ta nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, vốn định gọi Hình Dục lại, nhưng phát hiện ra cô gái ngang nhiên tới khiêu chiến với anh ta đã lên xe bus.
Phó Gia Hào vẻ mặt căng thẳng, mượn xe đạp của bạn đuổi theo xe bus, Hình Dục ngồi ở vị trí gần cửa sổ, có thể nghe thấy tiếng tay đập vào thành xe của anh ta, cô kéo kính cửa sổ ra, nhìn thấy Phó Gia Hào đang mồ hôi mồ kê đầm đìa đạp đuổi theo xe.
“Có chuyện gì thế?”
“Cô mau xuống đây nói cho rõ ràng gì, sao lại gọi tôi là đồ đàn bà?!”
“Chú ý ngón tay của anh, ngón tay hình hoa lan.”
Hành vi đuổi theo xe bus của anh ta, khiến những hành khách xung quanh chú ý, một cô ngồi phía sau Hình Dục bắt đầu trêu: “Chàng trai này, cậu tưởng mình đang đóng phim à? Còn đuổi theo xe, cẩn thận không lại đâm vào người cảnh sát giao thông đấy, ha ha.”
Một chú cũng chen tới xem náo nhiệt: “Xì, lại còn là một chàng trai ngoại quốc, chú nói nghe này, con gái Trung Quốc không thích chiêu này đâu, nếu có thành ý thì mua cho bạn gái một chiếc nhẫn kim cương đi, đảm bảo bạn gái lập tức gật đầu.”
Phó Gia Hào vừa về nước, còn chưa hiểu cách nói đùa mà chỉ người Bắc Kinh mới có, chỉ cảm thấy những người này thật vô lý.
Đương nhiên, người Bắc Kinh đúng là đùa khá dai nhưng không hề ác ý, chỉ là luôn cố gắng nói ngược lại mà thôi. Ví dụ như nói một món rất khó ăn, người Bắc Kinh sẽ không nói thẳng ra là không nuốt được, mà sẽ nói, món ăn này xào thật sự rất đúng vị. Cứ cầm đũa ăn thử đi, mùi vị rất ngon. Vì vậy, hành động đuổi theo xe của Phó Gia Hào, trong mắt mọi người trên xe là hành động của người uống nhầm thuốc.
Cả xe ồn ào náo nhiệt, Phó Gia Hào có cảm giác như mình giống như chú hề chạy ra từ đoàn tạp kĩ.
Anh ta tức giận chỉ vào Hình Dục, ném xe đạp đi… gọi taxi đuổi theo.
Thế là, một chiếc taxi chạy đuổi theo từ Tây Thành tới tận đường Trường An. Bác tài sau khi biết Phó Gia Hào đuổi theo xe bus, cũng không quên nói xéo người ta vài câu, Phó Gia Hào nghe không hiểu tiếng Bắc Kinh cổ, nhưng đại khái cũng biết là bác ta chẳng nói gì tốt đẹp cả. Sau khi bực bội anh ta nghiến răng, nhất định phải khiến cô gái này trịnh trọng xin lỗi mình lần này mới cho qua.
“Ha ha ha ha, cậu đuổi theo ai thế?” Bác tài nghiêng đầu hỏi.
“Một cô gái.”
“Ôi, tiếng phổ thông nói rất chuẩn, gái ngoại quốc hay gái Trung Quốc? À, gái ngoại quốc sao lại ngồi xe bus chứ, nhất định là gái Trung Quốc rồi. Già hay trẻ? Ồ, cậu không cần nói, tôi đoán nhất định cô gái ấy còn trẻ, những người phụ nữ có tuổi giờ này đã về nhà nấu cơm rồi, tôi nói đúng không?”
Phó Gia Hào không biết nói gì, bác tài này trước là người chuyên tấu đơn chắc?
Hình Dục xuống xe, vừa mới rẽ vào trong ngõ, từ phía sau vọng tới tiếng bước chân đuổi theo gấp gáp, cô đứng lại quay đầu nhìn, thấy anh ta thở hồng hộc không nói nên lời, cô đi lại cửa hàng tạp hóa mua một chai nước, rồi đưa cho anh ta.
“Cảm ơn.” Phó Gia Hào vặn nút chai ra, uống ừng ực hết nửa bình.
Hình Dục gật gật đầu mỉm cười, quay người đi tiếp.
“Khụ khụ…” Phó Gia Hào bật ho vì sặc nước, không hiểu tại sao cô gái này có thể cứ thế mà đi không băn khoăn gì nhỉ. Anh đuổi theo đứng trước mặt cô: “Cô… Cô đợi một lát.”
Hình Dục chầm chậm đứng lại. Đúng lúc này, có một đội quân tuần hành đi qua đường, nói thẳng ra thì trong số họ có ai không biết thân phận của Hình Dục chứ? Vì vậy đội quân này cứ nghĩ Hình Dục gặp rắc rối, thế là đột nhiên… Phó Gia Hào không biết chuyện gì, trong nháy mắt, anh ta đã ở tư thế “cả người chạm đất”.
Ba phút sau, Hình Dục mới “nỡ” mở miệng giải thích.
“Tôi quen anh ta, mau bỏ anh ta ra.”
Anh lính đập chân đứng thẳng chào Hình Dục, cứ thế đường hoàng bỏ đi, hoàn toàn phớt lờ tình trạng hiện tại của người bị hại.
Phần má của Phó Gia Hào vẫn áp chặt xuống mặt nền lạnh như băng, thứ nhất anh ta không phạm pháp thứ hai anh ta cũng chẳng đánh nhau, rút cuộc là chuyện gì thế này?
“Đứng trước mặt tôi với bộ dạng đầy thù hằn như thế, đặc biệt là trên con phố này, nhất định sẽ tự rước họa vào thân.” Hình Dục đỡ anh ta đứng dậy, Phó Gia Hào đang định mở miệng nói, Hình Dục đã nói trước: “Huống hồ, đúng là anh đang đi theo tôi.”