Phó Gia Hào nhón chân liếc nhìn cái hộp, nếu anh ta đoán không nhầm, bên trong chiếc hộp bị khóa kia chắc chắn là có cuốn nhật ký của Hình Dục… Hả?! Lẽ nào cô đã biết có người đọc trộm nhật ký của mình?
Hình Dục không giải thích, giật lại chiếc hộp cho vào ba lô, bên tai truyền tới tiếng gió do anh thổi tới, Hình Dục tỏ ra không vui cảnh cáo Hình Khải: “Mau buông tay, đừng ép em phải cầm ghế đánh anh.”
Hình Khải chính là cậy chỗ đông người nên trêu chọc Hình Dục, nếu như là ở nhà anh sớm chẳng đã bị Hình Dục vác gậy đuổi chạy sang sân nhà người khác trốn từ lâu rồi.
“Không đúng, người khác mới đánh anh một cái mà em đã cuống lên rồi. Dựa vào cái gì mà cứ tùy tiện đánh anh thế?” Hình Khải hất hất cằm về hướng Phó Gia Hào, bộ dạng xấu xa của kẻ vui mừng trước đau khổ của người khác.
Phó Gia Hào không có tâm trạng để đùa, anh ta dùng tay che nửa mặt, đang cuống quýt nháy nháy mắt ra hiệu cho Hình Khải.
Hình Khải nhìn theo ánh mắt của anh ta ra hướng cửa của phòng giải lao.
Hình Khải từ từ đứng dậy, đờ đẫn nhìn về phía… An Dao đang nhìn anh với ánh mắt tóe lửa.
Hình Dục thấy thế vội vàng đi về phía An Dao, cô biết trong lúc nóng giận An Dao có thể sẽ có những hành động như thế nào với mình, nhưng so với việc khiến Hình Khải mất thể diện trước mặt bạn bè trong trường, cô chấp nhận lựa chọn việc làm đã sai còn sai hơn của mình.
Thế là, cô nắm chặt bàn tay đang giơ cao của An Dao, kéo An Dao ra khỏi phòng giải lao, nói: “Chị dâu, nếu muốn đánh về nhà em cho chị đánh thoải mái.”
Hình Dục kéo An Dao ra khỏi trường với tốc độ nhanh nhất, vừa buông tay, bèn nhận ngay một cái tát như trời giáng.
Hình Dục cụp mắt không tránh không né, cô biết, đây là hình phạt mà cô phải nhận.
“Cô còn biết anh ta là anh trai cô không? Cô còn biết tôi là vợ chưa cưới của anh ấy không? Trước mặt toàn bộ bàn dân thiên hạ… cô thật là đồ vô xỉ!”
An Dao đợi ngày này từ lâu lắm rồi, từ lâu cô đã muốn mắng chửi Hình Dục, ngọn lửa một khi được châm mồi, ắt sẽ bùng phát rất lớn.
An Dao thấy cô im lặng không nói, càng giận tới mức mất kiểm soát, cô ta căm hận đẩy Hình Dục một cái, giận dữ nói: “Cô mau nói đi! Hay bị tôi bắt gặp nên hiện nguyên hình không có gì để nói nữa?”
“Chị muốn em nói gì đây?” Hình Dục cũng biết An Dao không thuận mắt với mình.
An Dao điên lên lại cho Hình Dục một cái bạt tai nữa, chuyện thế này dù xảy ra với ai thì cũng khiến người ta phát điên mà thôi.
“Con hồ ly tinh cô rút cuộc đã cho Hình Khải uống bao nhiêu thuốc mê rồi hả? Hay nhân lúc tôi không có nhà đã bò lên giường anh ta?” An Dao vì giận nên mới bắt đầu nói lung tung, bởi cho tới giờ Hình Khải vẫn chưa chịu đụng vào cô, đồng sàng dị mộng, mới thật sự là một cơn ác mộng!
Hình Dục ôm má: “Chị nói gì cũng phải có lương tâm chứ. Chị có thể đánh em, nhưng không có nghĩa là em có tật giật mình. Em có thể thề! Sau khi anh chị kết hôn em chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với chị! Suy cho cùng, nếu em và Hình Khải có quan hệ mờ ám thì cũng không nhất thiết phải chạy tới trường học để khoe mẽ. Hàng ngày em gọi chị là chị dâu cũng đều rất thật lòng…”
Ánh mắt Hình Dục thoáng lên những tia nhìn giận dữ, vẻ mặt quyết liệt ấy rất ít khi xuất hiện ở Hình Dục.
An Dao bị ánh mắt lạnh như băng của cô làm cho thất kinh, vô thức lùi lại một bước, sau đó lửa giận bùng lên, cô ta xông tới, giơ tay đẩy đẩy kéo kéo Hình Dục.
“Cô có biết tôi yêu Hình Khải tới thế nào không?”
Hình Dục không trả lời, túm lấy cổ tay An Dao, nghiêm mặt nói: “Giằng giằng kéo kéo thế này thật khó coi.”
“À, giờ cô biết xấu hổ rồi đấy, biết khó coi cơ đấy? Cô có biết mình là vật cản giữa tôi và Hình Khải không? Tại sao không cút ra khỏi căn nhà đó đi? Cô có biết cô chướng mắt tới thế nào không? Tôi không xinh đẹp cũng không dịu hiền bằng cô, hàng ngày cô đi đi lại lại trước mặt Hình Khải có nghĩ tới cảm nhận của tôi không? Tôi nói cho cô biết Hình Dục! Tôi chịu đựng cô thế là đủ lắm rồi.”
“Em có thể chuyển ra ngoài. Cho em ba ngày.” Hình Dục đã bị cô ta đẩy vào tận chân tường, cô không muốn cãi nhau, vì thế, cô mới tự giam mình vào một góc tối lạnh lẽo, trở về ngôi làng “hoang vắng” trước năm mười lăm tuổi của mình, dựa vào hồi ức bảo vệ ngọn lửa le lói cuối cùng trong tim.
An Dao nhìn ánh mắt bất lực của Hình Dục, cứ như cô chính là mụ đàn bà đanh đá tự nhiên gây chuyện thị phi.
Cô túm chặt lấy cổ áo Hình Dục, lắc lắc như một kẻ điên: “Tôi hiểu rồi, cô lén lén lút lút tới gặp Hình Khải là muốn cho mọi người biết cô mới là nữ chủ nhân của nhà họ Hình đúng không? Cô mãi không chịu yêu ai là vì muốn đợi chúng tôi li hôn phải không? Cô dùng thân phận là em gái để ở cùng với chúng tôi là vì muốn khiêu khích tình cảm vợ chồng của chúng tôi có đúng không, đúng không? Hôm nay cô phải nói cho rõ ràng. Rút cuộc cô đã nói xấu tôi những gì trước mặt Hình Khải?”